Địch Nhân Kiệt nói rất cảm động, rất tha thiết, quyết tâm rất sắt đá làm người ta muốn đứng dậy vái dài cảm phục, Vân Sơ vẫn ngồi im, chỉ gật gù:" Nói hay lắm, nhận thức vô cùng sâu sắc, ta ghi nhận tấm lòng của ngươi rồi. Giờ nói cho ta biết mục đích cá nhân của ngươi đi."
Địch Nhân Kiệt đặt cốc xuống, nghiêm mặt nói:" Ta một lòng vì dân."
Vân Sơ tiếp tục gật gù:" Ta biết, ta biết, vấn đề sau một lòng vì dân là gì nữa, đừng nói với ta ngươi không có tính toán gì cho tiền đồ sau việc này."
Địch Nhân Kiệt nhìn Vân Sơ chằm chằm như sắp nổi giận tới nơi, đột nhiên cười phá lên, không còn vẻ trang trọng thâm trầm lo nước thương dân, vừa rồi nữa:" Biết ta chính là Vân lão đệ đó, không làm lớn sao ngự sử đài chú ý tới ta, làm lớn ta mới an toàn, một tháng sau ta vào thái học, môn chính là luật pháp."
"Sau này vào đại lý tự sao?"
"Không quan trọng ở vị trí nào, chỉ cần có thể khiến những kẻ ta ghê tởm vào ngục, hoặc tận mắt nhìn chúng rơi đầu là được."
Nghe những lời này của Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ cảm khái quán tính của thời không, cứ nghĩ sự xuất hiện của mình vô tình thay đổi Địch Nhân Kiệt, không ngờ quanh co đủ kiểu hắn vẫn đi lên con đường thần thám.
"Vậy phường Lễ Tuyền thì sao, ngươi bỏ à?"
"Không bỏ không được, nếu ta vẫn ở đó, bọn họ sẽ không có được chút ích lợi nào, ngược lại còn vì ta liên lụy. Trừ khi ta có thể ở đó cả đời, nếu không ta ở lại càng lâu, khi ta đi, kết cục của họ càng bi thảm. Không bằng bỏ từ bây giờ."
Địch Nhân Kiệt không phải người bi xuân thương thu, đa sầu đa cảm, hắn quyết đoán, dứt khoát, vỗ vai Vân Sơ:" May còn có ngươi, hãy làm tiếp việc ta muốn làm đi, ta thực sự muốn thấy ngươi dùng vàng bạc dát khắp Trường An."
"Chỉ cần ngươi không làm càn là ta yên tâm rồi." Vân Sơ uống cạn cốc nước Địch Nhân Kiệt rõ cho y.
Rất có y vị quân tử chi giao nhạt như nước.
Rời khỏi nơi ở của Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ nhìn cây mai đỏ trên tường, mưa gió đã làm mờ một phần, nhưng càng thêm gân guốc, cành cây tựa sắt muốn đâm xuyên tường phấn.
Huyện nha huyện Trường An rốt cuộc bị Địch Nhân Kiệt làm tan rã, huyện lệnh tự sát, chủ bạ bãi quan, huyện úy đày đi Tây Vực, lục tào bị đổi hết, tới ngay cả thư lại, hành tẩu, cục tốt, cơ bản không còn ai.
Tôn hộ tào điều qua huyện Trường An làm bát phẩm ti hộ, các quan viên khác cũng không dùng người bản địa Trường An, từ lại bộ nhảy xuống.
Trường An huyện bí văn lục tiếp tục lưu truyền ở phường thị Trường An, chỉ là phong cách hơi biến hóa, từ tội ác trở thành chuyện dâm tiện. Vì thế đám quan viên tự sát, bãi quan, đi đầy lần nữa thành nhân vật chính của những câu truyện tránh phụ nhân trẻ em của người ta lúc trà dư tửu hậu.
Cuốn sách này mở ra tiền lệ rất tệ.
Từ sau khi huyện Trường An bị lật trọn ổ, thi thoảng phường thị lại xuất hiện loại sách như vậy, lúc thì nhắm vào một người, lúc thì nhắm vào cả đám người. Tóm lại, chỉ cần loại sách này xuất hiện, tính định hướng vô cùng rõ ràng, ngự sử ngôn quan cực thích.
Dù là vu cáo, ngự sử ngôn quan cũng có quyền nghe đồn tấu sự, sai cũng chẳng sao.
Vào đầu tháng năm, Đại lý tự phá một vụ án tung tin đồn, chủ mưu là điển nghi Chu Xuân của môn hạ tỉnh, đối tượng bị hại là tả thập di Kỳ An Lộ của môn hạ tỉnh.
Nội dung thực ra không nghiêm trong, chỉ nói Kỳ An Lộ có sở thích nhìn trộm, đối tượng nhìn trộm không giới hạn nữ nhân, còn có cả nam nhân. Lại còn nói ông ta rất thích xem trâu ngựa giao phối, dù trên đường nhìn thấy cẩu liên hoàn cũng dừng xe xem, thỏa mãn đam mê nhìn trộm mới xua đôi chó tách ra rồi lên triều.
Sau khi tin đồn lan truyền không lâu, Kỳ An Lộ liền có được ngoại hiệu "Cẩu liên hoàn", hơn nữa lưu truyền rộng rãi.
Vì ngoại hiệu này Kỳ An Lộ hai lần cáo lão hoàn hương, hai lần bị hoàng đế từ chối, còn tự sát một lần.
Nghĩ cũng phải, một tiến sĩ năm Trinh Quán, làm công tác chỉnh lý văn thư cả đời, đột nhiên bị người ta gán cho cái tiếng tệ hại như vậy, thành sự hủy diệt với thanh danh cả đời của ông ta, làm ông ta không còn mặt mũi nào sống nữa.
Án do Đại lý tự phá, nhưng do ngự sử đài, cấp sự trung thư xá nhân, ba nhà cùng thẩm lý.
Sau khi trả rõ là điển nghi Chu Xuân thuần túy là bịa đặt, ngậm máu phun người, mục đích làm hỏng danh tiếng Kỳ An Lộ, báo thù Kỳ An Lộ không gả như nhi cho nhi tử của ông ta, còn chửi nhi tử của ông ta không bằng chó lợn, không xứng với hổ nữ nhà mình.
Sau khi nhân chứng vật chứng đầy đủ, Chu Xuân vì một vụ án tin đồn mà chu di tam tộc làm toàn bộ Trường An chấn kinh.
Từ sau đó trở đi trên phường thị Trường An dần dần không thấy thứ này nữa.
Nhưng nhọt đốc còn chưa bị trừ hết, bảy ngày sau khi Chu Xuân bị tru di tam tộc, ở Lạc Dương lại xuất hiện thứ tương tự, nhìn khắp toàn quốc, trong tháng sáu tổng cộng có bảy sáu vụ án tương tự.
Chuyện Chu Xuân bị chu di tam tộc chẳng khiến Vân Sơ để trong lòng, nếu đã đem thứ đó ra hại người thì cũng phải chuẩn bị để gánh hậu quả thôi.
Luật pháp Đại Đường không hoàn chỉnh, trong thời đại bất công này, thủ đoạn kiểu giám sát dư luận như tin đồn thực ra lợi nhiều hơn hại.
Chỉ là người đọc sách ở Đại Đường quá ít, hơn nữa chất lượng tốt xấu lẫn lộn, thủ đoạn mới hạ cấp.
Dù sao Vân Sơ chỉ cảnh tỉnh bản thân sau này tiếp tục làm chuyện này thì làm khéo hơn, đẹp hơn thôi.
Sự kiện này vậy là hạ màn, Vân Sơ hoàn toàn bỏ sau đầu, y còn việc khác quan trọng hơn phải làm.
Người phường Tấn Xương hôm nay không tiếp khách, không cho người khác ra vào, vô cùng bận rộn, mỗi nhà mỗi hộ đều bận bịu làm ra món ăn mới. Nhà ăn phường Tấn Xương càng mở hết công suất, mới từ sáng sớm khói bếp đã không dứt. Cửa phường mở rộng đủ các loại xe chở theo vô số nguyên vật liệu nấu ăn đi vào, tấp nập hơn Tết.
Thế là có không ít người rảnh việc tụ tập chỉ trỏ, cái phường lắm chuyện này lại bày ra trò gì thế này?