Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 218 - Q1 - Chương 218: Đại Quân Khải Hoàn.

Q1 - Chương 218: Đại quân khải hoàn. Q1 - Chương 218: Đại quân khải hoàn.

Hôm đó Lãng Châu đại tổng quản Triệu Hiếu Tổ ban sư về triều, đi theo còn có một nghìn một trăm phủ binh Quan Trung khổ chiến trong rừng rậm hai năm. Nhờ chiến công trác tuyệt, cần nghênh đón vào thành, được binh bộ thượng thư Lý Tích thẩm tra ở đại giáo trường, sau đó mới giải tán về quê.

Ban ngày thành Trường An thương cổ tụ tập, thuyền xe trâu ngựa không dứt, không tiện cho một tổng quản địa phương lục phẩm như Triệu Hếu Tổ cùng phủ binh toàn thân bụi bặm ra vào.

Nguyên do thực sự là ti thiên giám cho rằng, sát khí trên người Triệu Hiếu Tổ quá nặng, chỉ có đợi mặt trời xuống núi, tử vi cung ở chính thiên mới có thể hóa giải được.

Nói tóm lại là không cho đám người Triệu Hiếu Tổ vào thành từ Khai Viễn Môn ở ban ngày, đợi khi trời tối mới có thể vào từ Khải Hạ môn từ phía nam.

Mà trung môn chính an là Minh Đức Môn, mở cổng thành liền thấy ngay Chu Tước Môn.

Bình thường đi vào Khải Hạ Môn là nông phu và người bán rau.

Mắt thấy mặt trời xuống núi, lại đợi tới trăng sáng đầy rời, Triệu Hiếu Tổ đợi ở ngoài thành cả một ngày mới quát lớn, dẫn hơn nghìn phủ binh men chẳng có chút tinh thần nào, theo Khải Hạ Môn nối nhau vào thành.

Nóng bức đói mệt suốt một ngày, vài binh sĩ bị thương không chịu nổi còn ngất xỉu, được người khác dìu đỡ, thất tha thất thểu tiến bước, nếu không có khí gáp trên người, có lẽ người ta tưởng đây là nạn dân chỉ không phải là đội quân chiến thắng. Chỉ có một số ít người trẻ tuổi siết chặt nắm đấm tức giận.

Mặc dù là phủ binh Quan Trung, nhưng bọn họ không quen thuộc tòa thành này lắm, vó ngựa lọc cọc đi trên con đường lát đá, trừ một số người bất lương lang thang trên phố thì không thấy một bách tính nào, khác quá xa so với kỳ vọng của họ.

Trường An vào tháng sáu nóng nực mà ẩm thấp tới chiều tối không khá hơn, mồ hôi trên người Triệu Hiếu Tổ chảy theo mép thiết giáp nhỏ xuống, mồ hôi thấm vào vết thương cánh tay cụt, vừa đau vừa ngứa.

Ông ta cố nén giận, hỏi một lang trung binh bộ tới đón:" Tần lang trung, các huynh đệ đợi ở ngoài thành cả một ngày, vì sao không thấy cung ứng lương thảo?"

Tần lang trung giang tay ra:" Mỗ gia chỉ nhận được quân lệnh nghênh đón tổng quản vào thành, không thấy nói tới chuyện lương thảo."

"Binh bộ sẽ không cho rằng mỗ và các huynh đệ đúc bằng sắt chứ?"

"Chắc là quên thôi." Tần lang trung hời hợt đáp:

Triệu Hiếu Tổ suýt xông tới giết người, bọn họ chịu đựng chướng khí hơi độc, rắn rết côn trùng mới có thể trở về đây, Triệu Hiếu Tổ không muốn vì mình mà khiến dám huynh đệ sắp được ban thưởng bị tổn hại, đành phải cắn răng nuốt xuống cơn giận muốn trào ra ngoài.

Đường phố tối om om như không có điểm kết, chỉ có ngọn đuốc cháy lách tách trong tay phủ binh soi đường.

Tâm tình Tần lang trung tốt lắm, hỏi tới chiến lợi phẩm kiếm được ở Lãng Châu.

Triệu Hiếu Tổ nghĩ tới bộ hạ chết trong rừng rậm, đầm lầy, tác chiến với dã nhân, đâu ra chiến lợi phẩm, mấy món đồ đồng không đáng tiền, hay là áo da rách nát?

Đám người đó vì nghèo, vì không có cái ăn mới quấy nhiễu Đại Đường, nếu họ giàu có thì cần gì làm thế?

Uất ức một lần nữa dâng lên, Triệu Hiếu Tổ không thèm để ý tới tên lang trung lắm mồm, nhìn kiểu đón tiếp này, dù được ban thưởng chắc cũng chẳng có bao nhiêu.

Không đáng! Các huynh đệ chiến tử giờ bị dã thú ăn hết rồi, thật không đáng!

Đột nhiên mùi thơm của rượu, mùi thức ăn được gió đêm thổi tới, Tần lang trung hít hít, không hiểu gì cả, lúc này các cổng phường sớm đóng cửa, đâu ra thứ này?

Mùi thơm làm đám binh sĩ bụng cồn cào, đội ngũ im lăng bước đi bất giác trở nên lộn xộn nhốn nháo, Triệu Hiếu Tổ phấn chấn hỏi:" Có phải là chuẩn bị cho các tướng sĩ không? Tần lang trung vừa rồi chỉ trêu đùa huynh đệ thôi chứ gì?"

Tần lang trung lắc đầu:" Không, binh bộ không có an bài này, chắc là gần đây có nhà nào đó đang bày tiệc đãi khách thôi."

Đám phủ binh vừa nhen lên được chút hi vọng tức thì ỉu xỉu, đội ngũ lần nữa yên tĩnh, thất thểu đi về phía trước.

Vừa đi qua chỗ rẽ, đường phố bống nhiên bừng sáng, từng chiếc đèn lồng từ sau tường phường chìa ra, cả côn phố sáng như ban ngày.

Trên con đường rộng rãi, không ngờ bày bàn ghế dài tới một dặm, trên bàn bày vô sỗ rượu ngon món ngon, một số món ăn có cả lửa đun nóng phía dưới.

Triệu Hiếu Tổ vừa mới dừng ngựa thì nghe thấy có tiếng lão phụ ca vang.

"Đợi thời khắc lương nhân trở về, nước mắt vì chàng ca hát ..."

Giọng lão phụ không hay tẹo nào, còn vừa khàn vừa rè, như mẹ già tựa cửa gọi con, một tiếng ca đó thôi rơi vào tai Triệu Hiếu Tổ tựa muôn vàn mũi kim đâm vào tim, thở không nổi, nước mắt tuôn rơi.

"Đợi thời khắc lương nhân trở về, nước mắt vì chàng ca hát ..."

Lần này là giọng thiếu phụ, hát vẫn chẳng hay, nhưng vút cao, nhưng khiến hán tử rời nhà tựa nghe thấy tiếng gọi của thê tử, mồm mếu máo, ra sức lau nước mắt.

"Đời thời khắc lương nhân trở về, nước mắt vì chàng ca hát ..."

Lần này là giọng thiếu nữ, tiếng ca uyển chuyển như oanh vàng, làm đám phủ binh trẻ mất hồn, nhớ tới thiếu nữ nhà bên, chẳng biết nàng thành vợ người hay vẫn đợi mình, lòng nhớ nhà càng thêm khắc khoải.

Sau ba tiếng hát, từ trong tường cao có một giọng nói truyền ra.

"Lý trưởng phường Tấn Xương Vân Sơ dẫn toàn bộ phường dân cung nghênh đại tướng quân khải hoàn, cung nghênh chàng trai Quan Trung khải hoàn."

Triệu Hiếu Tổ dùng cánh tay còn lại đập lên ngực, định nói gì thì sau tường cao có vô số người hô lên, không chỉnh tề, tiếng hô tựa dời non lấp biển, uy thế kinh người. Tần lang trung run run nhìn quanh như chực bỏ chạy.

"Cung nghênh tướng quân giết địch trở về."

"Đại tướng quân uống rượu ở hàng đầu là rượu nhà ta, Tôn thần tiên uống còn khen ngon đấy."

“Các huynh đệ, ăn nhiều vào, bọn ta ở trong này ăn cùng mọi người.”

Triệu Hiếu Tổ cuối cùng hắng thông giọng, rống lên:" Đa tạ hương thân phụ lão, đa tạ hương thân phụ lão."

Ông ra rất muốn tìm những người khoản đãi mình, nhưng trên đường không thấy một ai, chỉ có bên kia tường cao, truyền ra tiếng ăn uống rộn ràng.

Cánh tay vung lên, đám tướng sĩ đói suốt một ngày, trong lúc kích động xông tới bên món ăn, bất chấp tất cả dùng hai tay ăn, cứ ăn đã nói sau.

"Này, tằng cao nhà ta ngon không?" Sau tường lại có tiếng hỏi:

"Ngon lắm, ngon lắm."

"Bọn nhóc, uống nhiều canh vào, đi đường xa ăn đồ khô mãi không tốt." Có người già nói:

"Hu hu ... Vâng."

Triệu Hiếu Tổ dùng một tay cầm vò rượu lên, ngửa cổ đổ vào miệng, rượu màu trắng đục theo râu nhỏ xuống, ông ta uống liền một hơi nửa vò rượu gạo mới kêu lên:" Rượu ngon!"

"Thứ gọi là bánh bao này ngon thật đấy ..." Triệu Hiếu Tổ cho cả cái bánh bao vào mồm, ăn một cái mê luôn:

Sau tường truyền ra giọng nữ hài tử:" Ta làm cho ông một cái nhục giáp mô, ông đã ăn chưa?"

"Nhục giáp mô là cái nào?"

"Là cái bánh nướng tròn tròn, bên trong kẹp thịt ấy."

"Ồ, là bánh hồ, là bánh kẹp thịt, sao lại gọi là nhục giáp mô .. Ừm, ngon, ngon lắm."

Tần lang trung đứng ngoài nhìn nãy giờ, thấy Triệu Hiếu Tổ tựa hồ ăn tới quên trời đất, lạnh lùng nói:" Phải tới giáo trường điểm binh rồi.

Triệu Hiếu Tổ miệng nhai thức ăn, ú a ú ở nói:" Đây là thứ hương thân làm, không ăn hết sao xứng với tâm ý của các hương dân chứ?"

"Ngài biết tính khí Lý tư không thế nào."

"Ta đã tàn phế rồi, sớm phải giải giáp quy điền, dù có là con chó già bị thương, Lý tư không cũng sinh ra chút thương xót chứ. Cho ta ăn hết bữa cơm này rồi hẵng nói."

Tần lang trung tức giận:" Đại Đường ít thiếu nhất là loại kiêu binh mãnh tướng như ông, người Hồ hung hãn hơn, không sợ chết hơn nhiều lắm, chỉ cần triều đình cho một miếng ăn, bảo chúng giết ai chúng giết người đó. Đừng ỷ một trận thắng mà kiêu."

Triệu Hiếu Tổ cười ha hả:" Nếu một ngày chúng cắn các ngươi thì sao, sói nuôi không thân đâu, đợi các ngươi không còn thịt cho chúng ăn, chúng sẽ cắn các ngươi trước tiên đấy."

"Ta lấy làm lạ, triều đình nuôi đám lính bọn ta vốn là để đề phòng người Hồ, lại dùng người Hồ đề phòng bọn ta. Đúng là quái lạ."

Triệu Hiếu Tổ thoáng cái ăn hết bánh kẹp thịt, còn không quên hô vào tường cao:" Tiểu cô nương, bánh kẹp thịt ngon lắm, nhưng chỉ có một cái."

"Ta còn một cái nữa, ta sẽ ném cho ngươi." Giọng trong trẻo đặc biệt của nữ đồng lại vang lên:

Quả nhiên có một cái gói lá sen ném ra, Triệu Hiếu Tổ một tay bắt lấy, mở ra xem thấy cái bánh vẫn còn nóng, ông ta không ăn:" Đợi gặp Lý tư không, ta mời ngài ấy ăn bánh kẹp thịt, để ngài ấy biết nó là mỹ vị nhân gian cỡ nào."

Bình Luận (0)
Comment