Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 219 - Q1 - Chương 219: Lời Thề Trong Đêm.

Q1 - Chương 219: Lời thề trong đêm. Q1 - Chương 219: Lời thề trong đêm.

Thức ăn trên bàn tuy nhiều, nhưng chẳng đủ cho hơn một nghìn phủ binh bụng đói meo ăn.

Chẳng bao lâu món ăn thịnh soạn trên bàn đã bị đám ma đói ăn sạch sẽ, từ rượu tới nước canh đều hết không còn lấy một giọt.

Triệu Hiếu Tổ lấy từ trong túi đeo hông ngựa một cái mặt nạ đồng đẹp đẽ, đặt trên bàn coi như lễ tạ, sau đó hô to:" Hôm nay được khoản đãi, Triệu Hiếu Tổ cả đời không quên, nay cáo biệt cao lân, cho mỗ ngày sau báo đáp."

Đám binh sĩ vội vàng đứng dậy thi lễ.

Giọng Vân Sơ từ sau tường cao truyền ra:" Vân thị có rượu mạnh thích hợp cho dũng sĩ như tướng quân uống, Vân Sơ quét cửa chờ đợi."

"Nhất định sẽ quấy nhiễu."

Ăn một bữa cơm ấm lòng, nghe ba câu hát, Triệu Hiếu Tổ nhận ra, bao oán giận trong lòng không ngờ đã tiêu tan hết.

Đám phủ binh cũng không còn lờ đờ thiếu sức sống như vừa rồi nữa, lớn tiếng cảm tạ, cáo từ rời đi, còn không ngừng bàn tán về bữa cơm vừa rồi, nhiều món ăn chưa từng nghe nói.

"Ngài cũng đừng trách binh bộ, mấy năm qua bệ hạ chuẩn bị dùng binh tới Cao Câu Ly, tiêu hao rất nhiều tiền lương của binh bộ, thực sự là bạc đãi tướng sĩ rồi." Tần lang trung do dự một lúc, uyển chuyển biểu đạt sự áy náy:

Triệu Hiếu Tổ cười sang sảng:" Lão tử nhận mệnh rồi."

Lưu Nghĩa áp tai vào tường lắng nghe, khi quân đội đã đi, lén lút mở cồng, một đám người được bất lương soái Trương Giáp yểm hộ, mau chóng dọn bàn, thu vào phường. Một số phụ nhân còn mượn ánh sáng đèn lòng, dọn ẹp đống bừa bộn trên mặt đất.

Khi cổng phường đóng lại lần nữa, đèn lồng trên tường cao cũng thu lại.

Con đường dài lần nữa chìm vào bóng tối, trong cái đêm không có trăng này, lòng người rất ấm.

"Đây là cách ngươi giúp đỡ Đại Đường à?" Con khỉ già xem hết chuyện tối nay, ông ta thấy Vân Sơ làm một việc vô nghĩa:

"Ta chỉ cần kiên trì làm việc đúng, nếu những việc chính xác làm nhiều chút, ta tin có thể khiến Trường An có thay đổi." Vân Sơ lúc này có tâm trạng rất tốt:

"Thay đổi có ích chó gì, cho ngươi biến, Trường An bây giờ không còn quan trọng như trước nữa, hiện giờ những tiếng nói rời đô tới Lạc Dương ngày một nhiều. Một khi rời đô tới Lạc Dương, Trường An sẽ nhanh chóng đi xuống, nỗ lực của ngươi sẽ không có ý nghĩa gì hết." Con khỉ già đả kích:

Vân Sơ cười khẩy:" Ông nghĩ Đại Đường là bộ lạc Tây Vực, nói rời đô là rời đô chắc? Hoàng đế thích ở Lạc Dương cũng là vì nhát gan, cảm thấy Trường An không đủ yên ổn, ở đông đô Lạc Dương mới không có nguy hiểm:

Câu này nói với Con khỉ già, chứ nói với bất kỳ người Đường nào thì người nghe chỉ cần yếu tim chút là ngất xỉu:" Ngươi biết cái rắm ấy, nhân khẩu Trường An mấy năm qua tăng vọt, tuy chưa đến trăm vạn người nhưng cũng không khác là bao. Riêng lương thực mỗi năm cần vận chuyển tới Trường An đã hơn tám trăm vạn đảm."

"Ngươi nhìn trên sông thuyền bè nối nhau tới mấy dặm, trong đó không biết bao nhiêu thuyền vận lượng."

"Nay Đại Đường của ngươi đang dốc sức toàn quốc cung phụng Trường An."

Vân Sơ ngẩng đầu, đêm không trăng đen kìn kịt, chỉ có tiếng gió thổi vù vù:" Nếu tòa thành này không có hoàng đế thì mới thực sự là hoàn mỹ. "

"Thứ thực sự tiêu hao tòa thành này là hoàng tộc, là huân quý. Thạch Bàn Đà, ta thích tòa thành này, thích người trong đó, ta nghĩ, ta có thể thay đổi nó, xóa bỏ mây đen che phủ nó, để ánh sáng luôn chiếu trên tường, tựa như dát vàng bạc thực sự vậy."

"Ta muốn tòa thành này tỏa ra hào quang vạn trượng."

Con ngươi vàng nhạt của Con khỉ già đảo tròn, gãi gãi khuôn mặt lông lá:" Chẳng lẽ Phật viên tinh xá mà Huyền Trang nói là Trường An à?"

Vân Sơ bật cười:" Nếu Huyền Trang đại sư nói thế vậy coi như thế đi, Trường An là Phật viên tinh xá của ta."

Con khỉ già nhìn Vân Sơ với anh mắt quái dị:" Mấy ngày trước còn sống như quỷ, bây giờ lại nói như anh hùng cái thế."

Vân Sơ chẳng buồn giải thích, hôm nay y làm một chuyện vô cùng vừa ý, làm tâm trạng của y rất tốt, tốt tới mức có thể tìm Vân Na chơi một ván cờ tướng.

Mục tiêu đã xác định, toàn thân Vân Sơ liền thả lỏng, tiếp tới chỉ còn tiến về phía mục tiêu nữa thôi, bất kể đường bao xa, chỉ cần chịu đi, nhất định sẽ tới.

Ngày hôm sau Vân Sơ đợi Triệu Hiếu Tổ tới thăm.

Kết quả ông ta không tới.

Không phải ông ta không muốn tới mà là vì ông ta bị Binh bộ thượng thư Lý Tích đánh một trận, tội không tới điểm danh đúng giờ.

Lý Tích trị quân cực nghiêm, đừng nói là quan quân như Triệu Hếu Tổ, chỉ cần sắp xuất chinh, ông ta thường chọn người thân cận nhất của mình, tìm ra lỗi lầm rồi giết đi lập uy. Cho nên chỉ cần xuất binh bên ngoài, cơ bản là không ai muốn ở quá gần Lý Tích, sợ bị ông ta giết mất.

Lần này cũng thế, mới đầu Lý Tích gán cho Triệu Hiếu Tổ tội mạn quân, đó là một trong số những tội chém đầu trong quân.

Sau niệm tình Triệu Hếu Tổ tác chiến dũng mãnh, lại thiếu một cánh tay, cho nên mới biến thành đánh 30 quân côn.

Còn các phủ binh đi theo Triệu Hiếu Tổ, tối hôm đó sau khi nhận chút ban thưởng ít ỏi, ngồi trong giáo trường cả đêm, trời vừa sáng đã bị đuổi về nhà.

Phủ binh tác chiến không có quân lương, nỗ lực tác chiến chỉ mon chiến thắng trở về được ban thưởng, giờ hi vọng tan tành rồi.

Triệu Hiếu Tổ không tới được, Vân Sơ tới thái y thự thăm ông ta đang trị thương ở đó. Nói thật, Vân Sơ rất hứng thú với những phủ binh dưới trướng Triệu Hiếu Tổ.

Phủ binh đưa lên phương bắc thường là tinh nhuệ, còn phái tới phương nam với tây nam đa phần là sức chiến đấu không cao.

Phủ binh tinh nhuệ bị tất cả người trong triều nhìn chằm chằm, chỉ cần có người chưa được lệnh đã điều động trên 100 phủ binh, lập tức có tội danh mất đầu ập xuống, hơn nữa không trì hoãn gì hết.

Còn với phủ binh sức chiến đấu không cao, cứ nhìn cách triều đình đối đãi với đám Triệu Hiếu Tổ là nhìn ra, triều đình chẳng bận tâm tới họ.

Vân Sơ tới nơi thì Triệu Hiếu Tổ đang nằm trên một cái giường cứng, vị trí mông vừa lưng đắp lớp vải ướt, nồng nặc hơi rượu.

Vân Sơ kéo tấm vải ướt thấm đẫm cồn ra, nhíu mày nhìn Triệu Hiếu Tổ đang cắn răng chịu đựng, tức giận hỏi:" Ai làm thế này?"

Triệu Hiếu Tổ thấy vị y giả này trẻ quá mức thì hỏi lại:" Ngươi là ai?"

Vân Sơ chắp tay:" Thái y thự ti y Vân Sơ, cũng là lý trưởng Vân Sơ, hôm qua cách tường nói chuyện với tướng quân chính là Vân mỗ."

Triệu Hếu Tổ kêu một tiếng, cựa mình muốn bò dậy, nhưng vết thương đau đớn, làm ông ta ngã xuống.

Vân Sơ vội vỗ về ông ta, nói:" Rượu cồn khử trùng xong phải phơi khô vết thương, để thứ này mau chóng bay hơi, khiến vết thường mau lành."

Triệu Hiếu Tổ hiểu ra:" Vậy là có kẻ chơi ta à?"

"Hẳn là thế." Vân Sơ mở túi da đeo bên cạnh ra tìm kiếm:

Cùng với việc hơi cồn bay đi, vết thương của Triệu Hiếu Tổ rốt cuộc không đau nữa, ông ta miễn cưỡng ngẩng đầu lên:" Vân ti y định làm gì, ta đã giải giáp quy điền, không có tác dụng nữa rồi."

Vân Sơ thuần thục dùng bông tiêu độc mình mang theo, chấm máu rỉ ra trên lưng ông ta:" Chẳng làm gì cả, chỉ muốn nghênh đón tướng sĩ chiến thắng trở về thôi, đó là thứ xứng đáng được nhận."

"Sau này có làm thế nữa không?"

"Có, nếu là ban ngày, mỗ sẽ ra đường hoan nghênh, nếu là ban đêm sẽ đốt đèn đòn tiếp, hát cho họ nghe."

Triệu Hiếu Tổ gật đầu, nói rất dứt khoát:" Rất tốt, rất tốt, nếu đúng là như thế, Vân ti y muốn làm gì, ta có thể giúp."

Vân Sơ mỉm cười, một nụ cười hết sức thỏa mãn.

Bình Luận (0)
Comment