Mùa xuân năm Vĩnh Huy thứ năm.
Đêm hôm qua có một trận gió lớn, trận gió này rất quỷ dị, suốt dọc Chu Tước đại nhai không có nhà nào bị làm sao, nhưng thổi rơi cái trống lớn trên cổ lâu. Nghe nói khi trống chạm đất, vang vọng bốn phương.
Vân Sơ không nghe thấy tiếng trống, Thôi nương tử và Vân Na thì đều nói là nghe thấy, thế mới quái lạ chứ.
Theo lý mà nói, thính giác của Vân Sơ rất nhạy, vậy mà không nghe thấy, điều này cực kỳ không hợp với lẽ thường.
"Nửa đêm canh ba hai người không ngủ mà làm cái gì thế?" Vân Sơ chỉ có thể nghĩ tới một khả năng:
Thôi nương tử nói:" Thiếp thân và tiểu nương tử không ngủ được nói chuyện thôi."
Vân Na trề môi:" Ngực muội mọc hai cái cục."
Thôi nương tử vội vàng bịt miệng Vân Na lại:" Đều là chuyện nữ nhân ấy mà, lang quân đừng hỏi nữa."
Vân Sơ coi như không nghe thấy gì, tiếp tục ăn, ăn xong liền vươn mình:" Ta ăn no rồi, đi học đây."
Ra tới cửa, Vân Sơ mới dặn Thôi nương tử đi tiễn:" Nếu con khỉ già tới, bảo với ông ta, Vân Na lớn rồi, ông ta không được chui vào khuê phòng của nó nữa."
Thôi nương tử thi lễ:" Thiếp thân hiểu."
Vân Sơ xoa đầu Vân Na:" Muội thực sự phải viết chữ cho đáng hoàng rồi, ca ca không mong muội tinh thông cái gì, chỉ mong muội viết chữ đẹp, ít nhất cũng viết được tên mình ngay ngắn chứ?"
Vân Na bực bội phất tay:" Biết rồi, biết rồi, huynh cả ngày chỉ biết lải nhải."
Vân Sơ buông một tiếng thở dài rời hậu trạch.
Đối với vấn đề học tập của Vân Na, y đã tuyệt vọng rồi, hai năm qua, Vân Na học võ cực nhanh, lớn cũng rất nhanh, không còn là tiểu nha đầu bầu bĩnh chân tay ngắn ngủn nữa, mà cao vọt lên, giờ đứng tới ngang vai y rồi, mái tóc vàng càng thêm óng ả. Cái gì cũng tiến bộ rồi, nhưng nhắc tới đọc sách thì nó ngủ gật, không thì lăn ra ăn vạ, thậm chí quá đáng hơn là chơi trò giả chết. Vân Sơ chẳng làm gì được.
Khi Vân Sơ ra ngoài cửa thì Cừu Phì đã dẫn ngựa đợi sẵn, Vân Sơ sờ sách vở trong lòng, cưỡi lên con ngựa mận chín ra ngoài.
Hơn hai năm trôi qua, phường Tấn Xương đã thay đổi hắn, trong đó làm người ta ghét nhất là trong phường có thêm tòa tháp Đại Nhạn.
Cả tòa tháp cao tới 21 trượng 6 thước, đứng ở trung tâm phường Tấn Xương, làm cả phường trông như cái đồng hồ mặt trời vậy, chẳng đẹp tí nào.
Giờ là buổi sáng, mặt trời mọc ra từ phương đông, bóng ngọn tháp ở phương tây, làm cả phường vốn ngập tràn ánh nắng thêm một cái bóng đen lớn chướng mắt.
Vân Sơ đi học cũng là lúc phường dân đi làm, các công tượng ngồi xe lừa thong thả tới công trường, thương cổ dùng xe lừa kéo hàng hóa tới chợ tây.
Hai bên đường trúc xanh mướt um tùm, xanh ngăn ngắt vươn cao tạo thành đường nhỏ rợp bóng trúc nên thơ đúng như mong muốn ban đầu, nhưng Vân Sơ hối hận vô cùng, trước kia làm sao mình lại đem trồng thứ này khắp nơi vậy chứ, giờ trúc thành họa rồi.
Tường bao mấy nhà bị thứ này chen đổ, khoa trương nhất là sảnh đường nhà Ngưu Nhị mọc ra một cây măng màu tím to bằng cẳng chân. Nhị Ngưu và mẫu thân ra ngoài thành thăm thân thích vài ngày thôi, cây măng kia đã thành trúc, lá cũng mọc.
Xem ra chuyện cải tạo cảnh quan phải đưa vào lịch trình rồi, lần này tuyệt đối không trồng trúc nữa.
Đại môn có hai hán tử lười nhác canh gác, bên cạnh là cái rương lớn, bất kỳ ai muốn vào phường Tấn Xương phải ném vào trong hai đồng.
Không bỏ tiền mà muốn vào trong bị họ bóp cổ ném ra ngoài, không giống như trước kia để Lưu Nghĩa nhát chết trông cửa, tổn thất rất nhiều tiền.
"Vân y chính." Hai phủ binh già mà chưa già thấy Vân Sơ đi tới lập tức đứng thẳng chắp tay thi lễ:
Vân Sơ chắp tay đáp lễ ra ngoài cổng. Thời gian y đi học muộn hơn các sĩ tử sống trong phường, vì họ phải đợi xe ngựa, Vân Sơ không cần.
Chu Tước đại nhai rộng tới 150 mét, ở giữa có hai đường cát đá rộng 5 mét, chuyên môn cho người cưỡi ngựa, một đi một về, cực kỳ thuận tiện.
Con ngựa mận chín sau khi lên trì đạo thì sải vó phi nước kiệu, nó tựa hồ biết hôm nay Vân Sơ có lớp thiên văn học do Lưu Khai nhi tử nhà thiên văn học trứ danh Lưu Trác giảng bài, vạn vạn lần không dám tới trễ.
Vị tiên sinh Lưu Khai này giảng bài cực nhanh, chỉ lơ là một chút thôi là phát hiện ra chẳng biết ông ta đang nói gì, dù mỗi chữ đều nghe rõ ràng.
Vội vàng vào Quốc tử giám, dọc đường không ít người chào hỏi Vân Sơ, y không đáp lại, tới phòng học của Lưu Khai mới nhảy xuống ngựa, tức thì có phó dịch chạy tới khúm núm đón lấy dây cương. Vân Sơ chẳng nhìn lại hay dặn dò gì bước vào lớp, lúc này trong lớp đã khá đông đủ rồi, cười nói xôn xao thế nhưng ở chính giữa lớp, vị trí nghe giảng tốt nhất không ai dám ngồi, thậm chí còn ngồi cách đó một quãng, cứ như né tránh cái gì.
Không dám không né, có tấm gương rồi.
Trong khoa toán không có Đường sử, chỉ có một người từ Tân La tới, vương tử tên Kim Quang.
Nghe nói là cháu của Nữ vương Chân Đức, khi vào lớp có mười mấy tùy tùng Tân La đưa vào, đám Tân La tỳ trước khi đi còn trang điểm lại cho Kim Quang.
Lần đầu tiên hắn tới lớp, thấy vị trí của Vân Sơ rất tốt, cách tiên sinh không xa không gần, có thể nghe rõ lời giang của tiên sinh, không sợ bị nước bọt tắm rửa. Ánh sáng tốt, không lo chói mắt, lại còn thoáng gió, đúng là vị trí quy tụ linh khí của trời đất.
Sau khi hắn ngồi vào vị trí của Vân Sơ, những sĩ tử ngồi xung quanh đột nhiên khiếp đảm tránh ra, nhưng là tránh bệnh dịch.
Vân Sơ tới lớp, thấy vị trí của mình có người, còn là một người xa lạ, cho rằng hắn chỉ ngồi nhầm chỗ, không để ý lắm, đâu phải chuyện gì to tát phải không? Thế là Vân Sơ không tranh giành gì cả, chỉ bóp cổ hắn, ném ra ngoài cửa sổ, giúp hắn về đúng chỗ.
Tên đó thân thể rất nhẹ, còn mềm mại nữa, ném rất thích, Vân Sơ định ném vài lần, phát hiện Kim Quang òa khóc, thấy thắng thế không hay, nên thôi.
Ai ngờ tên đó tính cách quật cường, bên cạnh có cửa không đi, leo cửa sổ vào, kéo vai Vân Sơ, nhất định muốn ngồi vào vị trí của y.
Vân Sơ bất đắc dĩ phải lần nữa ném tên vương tử khóc sướt mướt ra ngoài.
Đám võ sĩ Tân La kẻ nào kẻ nấy nổi điên định xông vào tìm Vân Sơ tính sổ, nhưng bị Kim Quang quát lui, hắn lần nữa leo cửa sổ vào. Lần này hắn không kéo ống tay áo Vân Sơ nữa, mà khóc tấm tức dùng tiếng Tân La chửi mắng y.
Vân Sơ lần nữa ném tên vương tử ra ngoài, để tránh cho người ta thấy y bắt nạt người ngoài, đánh luôn đám hộ vệ một trận dế rên sen bò, ngay cả hai Tân La tỳ xinh đẹp xông tới nhổ nước bọt vào y cũng không thoát, mỗi nàng bị hai đấm vào bụng, đấm rất đều tay, chẳng hề thiên vị.
Tới lúc ấy rồi vương tử Tân La còn chưa chịu thôi, vẫn bò qua cửa sổ vào, ôm lấy chân Vân Sơ duỗi dài ra, vừa khóc gào vừa nói không ngớt.
Vân Sơ thấy mình nên nghe xem người ta nói cái gì, có khi chỉ là hiểu lầm thôi, nghe ra tên đó chửi mình không phải con người, còn nói y là kẻ tàn bạo ...
Vị vương tử đó hiểu sai về hai chữ tàn bạo rồi, chỉ có người nào trực tiếp đối diện với Lương Kiến Phương mới biết thế nào là tàn bạo.
Thấy sắp tới giờ vào học, Vân Sơ đành phải ra tay đánh cho vị vương tử đó ra bã luôn, như thế hắn không thể quấy rầy mình học tập nữa.
Từ đó trở đi, vị trí kia thành bất khả xâm phạm.