Vân Sơ tới vị trí quen thuộc ngồi xuống, vừa sắp xếp xong sách vở liền nghe thấy bên cạnh có người nói:" Người Oa đánh bị thương người Cao Câu Ly, ngươi thấy phán xử theo luật nước nào?"
Một thái học sinh khác cười khẩy:" Tất nhiên là xử theo pháp luật đương địa rồi, vậy mà cũng hỏi."
Vân Sơ lấy sách ra, chân đạp tên phía trước:" Nhích lên, chân ta không duỗi ra được."
Tên thái học sinh đó vội nhích bồ đoàn về phía trước, nhường chỗ cho Vân Sơ thích ngồi duỗi chân nghe giảng, chẳng những không bất mãn còn quay lại cười nịnh nọt, tỏ vẻ biết lỗi.
Vân Sơ lại quay sang tên học sinh đang ba hoa bốc phét về pháp luật bên cạnh:" Đem giảng nghĩa của Chu bễ toán kinh cho ta, ngươi chép bản khác."
Sĩ tử kia cũng không dám phản kháng, chỉ biết thở dài mở túi da ra, lấy một chồng giảng nghĩa dày đưa cho Vân Sơ.
Vân Sơ vừa lật xem giảng nghĩa vừa hỏi:" Người nước Oa và Cao Câu Ly đánh nhau à?"
Sĩ tử kia vội đáp:" Vâng, hôm qua tan học một người nước Oa tên Hàn Tràng đánh người Cao Câu Ly tên Cao Sơn, nghe nói đánh mạnh tay lắm, gãy xương còn hộc máu. Giống lần trước ngươi đánh vương tử Tân La ấy, chỉ còn chút hơi tàn."
Vân Sơ bất ngờ:" Hai năm qua ta đánh không quá ba người, vậy mà ngươi vẫn nhớ à?"
Sĩ tử kia nổi giận:" Mỗi lần ngươi đánh người đều đặc sắc như thế, sao không nhớ? Nếu không nhớ nắm đấm của ngươi, ngươi nghĩ bằng cãi gì ta đem giảng nghĩa vất vả ghi chép cho ngươi."
Vân Sơ tay hay giải quyết vấn đề bằng bạo lực, song là người biết lý lẽ, nên cho hắn mấy thẻ trúc:" Bồi thường."
Sĩ tử kia lập tức đếm số thẻ trúc, đưa tay ra cười lấy lòng:" Chỉ đủ bốn ngày rưỡi, làm người phải làm người tốt, thêm đủ năm ngày, ta sẽ không nói ngươi cướp giảng nghĩa của ta nữa."
Vân Sơ hào phóng ném cho hắn thêm cái thẻ, thứ này y không cần, cơ bản mang theo trong người là để giao dịch, giá trị còn lớn hơn cả tiền.
Trong Quốc tử giám không nhiều sĩ tử trẻ, đa phần đều ở khoa toán học, nếu như tới khoa minh kinh sẽ thấy toàn ông già râu hoa râm., tiên sinh thì đều ít nhất tóc hai loại màu rồi mới ngồi xuống giảng bài được.
Lưu Khai tiên sinh khắc khổ như lão nông ôm ấm trà thong thả đi vào lớp học, ngồi trên đệm êm, trước tiên là uống ngụm trà mỡ, sau đó mới thong thả nói:" Nghe không hiểu thì ra ngoài chơi, ta không ép, hôm nay ta sẽ bác bỏ lý luận hoang đường về tử ngọ tuyến, ngàn dặm ảnh lệch một tấc."
"Ai hiểu thì tập trung tinh thần, đừng có mà ngủ gật, ảnh hưởng tới người khác, về nhà ngủ cho sướng, đừng lãn phí thời gian ở đây làm gì."
Sĩ tử bên cạnh đứng dậy định đi, thấy Vân Sơ ngồi vững như núi hỏi:" Ngươi hiểu à?"
Vân Sơ khinh bỉ:" Hai điểm cách nhai nghìn dặm hai đầu nam bắc. Vào chính giữa trưa ngày hạ chí, lần lượt cắm cọc đo dài tám thước, bóng nó lệch nhau một tấc. Luận điểm này bản thân nó có vấn đề, vừa vặn nghe tiên sinh giải đáp. Có gì mà không hiểu?"
Sĩ tử giơ ngón cái với Vân Sơ, tiêu sái rời đi, hôm nay kiếm được không ít thẻ trúc từ tay Vân Sơ, vừa vặn tới phường Tấn Xương đánh chén một bữa ngon lành, bù đắp lại đau khổ vì không hiểu bài giảng của tiên sinh.
Lưu Khai chỉ cần bắt đầu giảng bài trừ dừng lại uống vài ngụm nước, thời gian còn lại là thao thao bất tuyệt, ông ta giảng bài như có sói đuổi sau đít, chưa bao giờ dừng lại, càng không quan tâm học sinh có hiểu không.
Nếu không hiểu, muốn học lại thì phải nộp tiền học lần nữa, tới phòng học nhỏ ông ta chuyên môn chuẩn bị.
Chiêu này là gia truyền, phụ thân ông ta Lưu Trác dùng chiêu này để biến học vấn thành kinh doanh, không tặng quà gặp mặt, hoặc là tặng ít thì căn bản không được Lưu Trác dạy bảo tử tế.
Có điều hai cha con nhà này tuy tham tiền, nhưng là người có bản lĩnh thực sự. Vân Sơ vì không để người ta tống tiền phải tập trung tinh thần, ghi nhớ mỗi chữ trong lòng, sau đó về nhà nhớ lại chỉnh lý.
Rời lớp của Lưu Khai, toàn bộ học sinh như bị bệnh nặng, ai nấy mặt vàng vọt, lờ đờ.
Lưu Khai khi rời lớp còn khuyên nhủ, hi vọng đám học sinh tới phòng học nhỏ của ông ta nghe giảng, không cần ở đây chịu tội.
Lưu Khai thấy con người Vân Sơ quá đáng tiếc, y là thiên tài hiếm có trong lĩnh vực toán học, nếu như đứa học tử này chịu bỏ tiền học nhiều gấp mười, ông không ngại đem học vấn Lưu thị truyền thụ cho y.
Chỉ tiếc rằng Vân Sơ chưa một lần tới phòng học nhỏ, điều này làm ông ta vừa chua xót vừa tiếc nuối ... Chỉ vẻn vẹn vài quan tiên thôi là có thể tiến thêm một bước rồi, sao người trẻ tuổi này lại nhìn không thấu như vậy chứ?
Vân Sơ là người cuối cùng rời khỏi phòng học, chuyện ba tháng trước y đánh Kim Quang vương tử vẫn chưa kết thúc.
Chỉ cần có thời gian, Kim Quang sẽ tìm cao thủ trong số người từ Tân La tới, kiếm chuyện với Vân Sơ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khi Vân Sơ rời khỏi lớp học thì bên ngoài đã vây kín học sinh đợi xem trò vui, Từ môn học cũng tới không ít, ai nấy ríu ra ríu rít chỉ trỏ người Tân La.
"Không biết Mãnh Tướng huynh hôm nay có thể hoàn thành quân vụ đánh Tân La vương tử lần thứ mười không nhỉ?"
"Tất nhiên rồi, Mãnh Tướng huynh đơn thương độc mã xông pha chiến trận, từ trong mấy chục vạn người Đột Quyết giết ra không rụng một sợi tóc. Vẻn vẹn vài tên Tân La sao có thể là đối thủ của huynh ấy."
"Sao ta nghe nói huynh ấy xông ra bị bắn như nhím, nếu không có khải giáp hộ thân thì toi rồi."
"Nói năng linh tinh, Mãnh Tướng huynh kiêu dũng vô địch, sao có chuyện ấy, nhất định là đồn đại bậy bạ, chớ có nghe tin đồn."
"Í, nói tới tin đồn, ta cũng biết một tin đồn liên quan tới Mãnh Tướng huynh. Bọn họ nói, sở dĩ vương tử Tân La dây dưa với huynh ấy mãi không thôi, là vì bị bá khí của huynh ấy chinh phục, muốn làm khách trong màn ... Các ngươi làm vị vương tử kia mặt hoa da phấn, ta thấy mà xốn xang ... Ôi Mãnh Tướng huynh thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc là gì, đối diện với vưu vật như thế, sao nở vung nắm đấm lên." Một tiếng nói ngược dư luận vang lên, tức thì làm đám đông dạt sang:
Quả nhiên Vân Sơ nhìn về phía này, ghi nhớ cái mặt gầy choắt tai tái của Tin Đồn huynh, quyết định khi nào rảnh rỗi dùng nắm đấm này sửa lại cái thói thích lan truyền tin đồn của hắn.