Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 222 - Q2 - Chương 003: Người Bá Đạo, Ngựa Ngang Tàng.

Q2 - Chương 003: Người bá đạo, ngựa ngang tàng. Q2 - Chương 003: Người bá đạo, ngựa ngang tàng.

Ba tháng qua Kim Quang học tiếng Đường rất nhanh, nhất là khi tức giận quát lên hai chữ "Vân Sơ" rất tròn vành rõ chữ, quát khiến người xung quanh nghe bủn rủn, mỹ nhân cỡ này mà Mãnh Tướng huynh cũng đang tâm vui hoa dập liễu được.

"Vân Sơ, đây là Phiếu kỵ tương quân đặc tiến hành tả uy vệ đại tương quân sử trì tiết, đại đô đốc Kê Lâm Châu chư quân sự, Kê Lâm châu thứ sử thượng trụ quốc Nhạc Lãng quận công, Tân La vương tọa hạ thị trung Thôi Tuyên Lễ, ngươi dám đánh một trận không?"

Vân Sơ lờ qua loạt chức danh dài dằng dặc kia, nhìn người trước mắt hùng tráng như núi, phải hơn y nửa cái đầu, mặt thuôn dài, đường nét như đao khắc, hỏi:" Ngươi là sứ giả à?"

Thôi Tuyên Lễ dùng khẩu âm người Đường rất nặng đáp:" Đúng thế."

"Ngươi đã xử lý xong công vụ chưa?"

Thôi Tuyên Lễ tựa hồ hiểu vì sao Vân Sơ lại hỏi thế, gật đầu:" Đã hoàn thành, có thể dốc toàn lực quyết chiến."

Vân Sơ hỏi:" Ta dùng trường thương, ngươi cùng cái gì?"

"Ta dùng mâu."

"Lên chiến trường rồi phải không?"

"Diệt phản quân trận Nguyệt Thành, mỗ gia chém đầu 27 cấp."

"Bộ chiến à?"

"Không, mã chiến."

"Ta La ngươi hẻo lánh, e là không có ngựa tốt, mã chiến với ngươi mà nói là bất công."

Thôi Tuyên Lễ tự tin nói: "Chiến mã tốt tới từ vùng gian khổ, nếu như một con ngựa không chịu được đói khát, băng tuyết, vậy thì dù bề ngoài đẹp đẽ cũng có ích gì?"

Vân Sơ nhận lấy trường thương Kim Quang chuẩn bị cho mình, rung mạnh một cái, cán thương deo dai, lực phản hồi rất tốt. Thấy đối phương không giở trò ở vũ khí, liền một tay kẹp trường thương cầm ngược sau người, mặt hơi ngửa lên ngạo nghễ thách thức, y phục bay lên phất phần phật. Do Vân Sơ đứng quay lưng lại với mặt trời, ánh nắng sau lưng chiếu tới, thoạt nhìn cứ tưởng là thần nhân giáng hạ, đích thực có khí khái bá đạo của mãnh tướng sa trường.

Một tiếng huýt sáo đặc biệt vút lên, liền nghe từ chuồng ngựa cách đó không xa truyền tới tiếng võ ngựa, một con ngựa màu mận chín cực kỳ hùng tráng tới bên Vân Sơ, không ngừng dùng miệng đẩy y, hi vọng hi y mau lên lưng nó, nó đã ngửi thấy mùi chiến đấu rồi.

Thôi Tuyên Lễ hâm mộ nhìn con ngựa, chắp tay hỏi:" Đây phải chăng là thiên mã Đại Uyển."

Vân Sơ không giấu:" Ta có được ở Thiên Sơn, không rõ có phải hay không, nghe nói Bột Hải sản vật phong phú, cũng sản sinh ngựa tốt."

"Đúng vậy, chỉ là những thứ tốt này đều ở phía sau Trường Thành Bột Hải, Vân y chính muốn có không phải dễ. Có điều lần này mỗ gia mang tới ngựa Suất Tân, có thể làm vật cược cho trận chiến này, được chăng?"

"Ta có thể lấy đầu ta ra cược, chứ không lấy ngựa của ta ra cược, vì nó là huynh đệ của ta, bản thân đánh cược, làm gì có chuyện đem huynh đệ ra đặt cược chứ?"

Thôi Tuyên Lễ cười to:" Té ra y chính trọng ngựa không trọng người."

Nói rồi cũng nhảy lên một thớt ngựa tùy tùng mang tới, con ngựa đó cũng rất khá, toàn thân đen nhánh, lông còn bóng hơn lụa, bờm dài được được tết thành từng búi, bước chân khí thế, nhìn một cái là biết ngựa tốt.

Khi Vân Sơ chuẩn bị lên ngựa thì con ngựa mận chín đột nhiên chạy đi, tới thắng bên con ngựa Suất Tân kia, hít lấy hít để người đối phương.

Khi hít đến mông, con ngựa mận chín hí vang, há mồm ngoạm mạnh vào chân sau con ngựa Suất Tân, ngoạm rồi là không buông, còn ra sức kéo về phía sau. Con ngựa Suất Tân kêu thảm liên hồi, bị kéo lùi lại.

Thấy ngựa báu của mình khó giữ được chân sau, Thôi Tuyên Lễ giơ trường mâu định đánh.

Vân Sơ lách mình chắn trước con ngựa mận chín, cười tủm tỉm:" Chúng đánh chuyện của chúng, chúng ta đánh phần của chúng ta."

Nói xong chẳng để ý Thôi Tuyên Lễ có muốn không, vươn thương đâm ra, tốc đó như gió, kèm theo tiếng quát:” Xuống!”

Thôi Tuyên Lễ tung mình lùi mau, dùng trường mâu gạt thương ra, trường thương uốn quanh thân mâu, từ mé trái đâm vào sườn phải của Thôi Tuyên Lễ.

Thôi Tuyên Lễ hét to, người xoay nhanh, khi Vân Sơ đâm hụt thì trường mâu của hắn hóa thành gậy, đập xuống đầu y.

Vân Sơ cười khẽ, thân thể tiếp cận Thôi Tuyên Lễ, trường thương từ dưới sườn hắn quẫy mạnh quét qua. Thôi Tuyên Lễ vừa nhích người được nửa tấc thì roẹt một tiếng, trường thương đã xé rách áo hắn. Thân thể Vân Sơ nghiêng sang trái, chân phải như xích sắt quất qua, đá vào cán mâu của Thôi Tuyên Lễ.

Cú đá này lực đạo cực mạnh, Thôi Tuyên Lễ liên tục lùi lại, đang định ổn định tinh thần chuẩn bị tái chiến thì thì đám đông kêu lên nhìn về phía hai con ngựa.

Vân Sơ không đuổi đánh quay ngược trường thương giấu sau lưng, đợi Thôi Tuyên Lễ chuẩn bị xong mới đánh tiếp.

Thôi Tuyên Lễ nhìn muốn toét mắt, con ngựa mận chín không ngờ cắn một miếng thịt lớn trên ngựa của hắn, nhai mấy cái trong miệng, thấy mùi vị không ngon liền nhổ ra, đuổi đánh con ngựa Suất Tân đang đau đớn chạy lung tung.

"Ông trời ơi, con ngựa kia ăn thịt ngựa."

"Ta nghi nó từng ăn thịt người, đừng quên Mãnh Tướng huynh từ núi xương biển máu giết ra, bị người Đột Quyết vây khốn trong thành lâu như vậy, lương thảo chắc chắn không đủ .. Ngựa không có cỏ ăn chỉ có thể cắn chiến mã của địch ăn thôi."

"Này này này, huynh đài ngươi nghĩ đi, ngựa lên chiến trường có thể kiếm ngựa ăn, người thì sao? Mãnh Tướng huynh liệu có đói quá ..."

Thôi Tuyên Lễ bị những lời bàn tán làm lòng bất an, hắn từng lên chiến trường, nghe nói Vân Sơ là mãnh tướng từ trong đống người chết bò ra, biết khó bằng, xua tay nói:" Ngựa Suất Tân quý lắm, chúng ta theo lễ chọn ngày khác tái chiến, cứu ngựa trước."

Vân Sơ thong thả xoay trường thương một vòng, một tay cầm ngang thương:" Tiền vào đổ trường, người ra sa trường thì không còn quy củ nữa đâu. Trừ khi ngươi nhận thua, nếu không đợi ngựa của ta cắn chết con ngựa nát của ngươi, ta sẽ cưỡi nó tác chiến với ngươi."

"Ngàn vạn lần đừng nói tới quy củ, một lão khốn từng giết nghìn người trên chiến trường dạy ta, muốn đánh đâu thắng đó phải vô lễ."

"Chúng ta tiếp tục thôi, bên các ngươi khơi lên chiến đấu thì kết thúc thế nào do ta định đoạt."

Nói xong thì trường thương đâm tới, tua đỏ xòe ra, tích tắc đâm tới ngực Thôi Tuyên Lễ.

Thôi Tuyên Lễ hết cách đành giơ mâu nghênh chiến, thương mâu va chạm, cùng bị văng ra ngoài. Thôi Tuyên Lễ né đầu thương, nhưng bị tua đó quất qua mặt, tức thì mắt mờ đi, vội vàng lui ra sau. Trường thương vẫn nhanh như chớp đuổi theo, hoàn toàn không nhìn ra đây là tỉ võ, mỗi thương đều muốn đoạt mạng đối thủ.

Bình Luận (0)
Comment