Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 223 - Q2 - Chương 004: Không Có Nhưng.

Q2 - Chương 004: Không có nhưng. Q2 - Chương 004: Không có nhưng.

Thương cho con ngựa Suất Tân lúc này đã bị con ngựa mận chín dồn vào góc, không ngừng kêu lên cầu xin, con ngựa mận chín không chịu bỏ qua, xoay người lại, hai vó sau như chùy sắt đạp tới.

Một lần, hai lần, ba lần, đợi con ngựa mận chín dừng lại thì con ngựa Suất Tân thần tuấn bị đá toạc bụng, thảm như món đồ chơi hình ngựa bị dày vò.

Đã thế con ngựa mận chín chưa thôi, dựng vó trước lên, dẫm xuống, ai nhìn cũng phải kính khiếp tránh xa không dám xem náo nhiệt nữa.

"Định Phương huynh, con ngựa kia vì sao tàn bạo thế, giết đối phương đã đành, còn dẫm xác nữa."

Một lão giả đầu đội mũ đen nói với lão già gày gò quắc thước bên cạnh, ông ta để đầu trần, chỉ dùng một cây trâm gỗ cố định bùi tóc.

"Mã vương gặp phải ngựa thiên là như vậy đấy."

"Nhưng trong quân nhiều ngựa thiến lắm."

"Trong quân không có mã vương, cũng không cho phép mã vương tồn tại, nếu không nó hí một tiếng, sẽ dẫn toàn bộ ngựa chạy mất."

"Ồ, hiểu rồi, giống ngựa Ô Chuy của Tây Sở Bá Vương trước kia."

"Không đúng, Ô Chuy không phải là là mã vương, vì nó bị thiến rồi. Dù là mã vương, vào trong quân là phải thiến."

"Lão Tô, thế sao con ngựa kia còn chưa bị?"

"Vì nó chỉ phục dịch dưới trướng con chó già Lương Kiến Phương thời gian ngắn, nếu ở dưới trướng lão phu thì bị thiến lâu rồi. Ông xem con ngựa kia tính tình tàn bạo, chủ nó lại ngăn người ta cứu ngựa báu, chứng tỏ chủ nhân nó càng thiếu giáo dưỡng hơn, chiều hư nó rồi."

Lão Tô vừa nói vừa nhìn Vân Sơ đang kịch chiến với Thôi Tuyên Lễ:" Hai người này vốn ngang sức ngang tài, nhưng bây giờ một người lòng đã loạn, một khí thế đang lên, thấy thắng bại ngay thôi."

"Ồ, ông bảo học sinh thấp hơn kia sẽ thắng à?"

"Có gì lạ đâu, chỉ cần đủ khí thế, cừu cũng dám đuổi sói. Huống hồ đứa thái học sinh kia chẳng phải cừu, mà là con báo, y là một tay thợ săn cừ khôi đấy."

Lời ông ta vừa dứt thì phía bên kia Thôi Tuyên Lễ đâm hờ một thương sau đó xoay người chạy, hắn nhận ra, người trẻ tuổi kia muốn giết hắn. Đây có thể là một âm mưu, một cái bẫy của Kim Quang vương tử.

Hắn mang trọng trách trên người, Chân Đức nữ vương qua đời, Vũ Liệt vương sắp đăng cơ, chỉ đợi Đường hoàng hạ chỉ, sự thể quan trọng, hắn không thể táng mạng ở đây.

Vân Sơ đang định truy kích, không ngờ đối phương chạy mất, mặc dù có thể đuổi được, nhưng y không thèm giết loại người này, thu trường thương, quay sang Kim Quang vẫn con ngây ra, nhổ một bãi nước bọt xuống đất:" Sau này đừng làm phiền ta nữa."

Kim Quang như sực tỉnh, nhảy dựng lên chỉ Vân Sơ:" Ngươi đánh ta chín lần, đó là sỉ nhục cả đời ta, ta nhất định ..."

Bốp!

Một cú đấm giáng thẳng vào mắt hắn, Kim Quang rú lên ôm mặt ngồi xuống đất.

Vân Sơ nhạt nhẽo nói:" Được rồi, giờ đủ mười rồi đấy."

Ây dà!

Đám đông lùi cả lại, cú đó đau lắm đấy, tên này còn tí võ đức nào không, người ta đang nói mà.

Khi con ngựa mận chín được Vân Sơ kéo về thì nó đã biến mình thành đồ tể rồi, toàn thân trên dưới toàn là máu, đầu ngẩng cao, như thể vừa làm việc gì đáng tự hào lắm.

Vân Sơ đã ra giá tắm cho ngựa tới 100 tiền, nhưng không có phó dịch Quốc tử giám nào dũng cảm dám nhận công việc này, bây giờ họ mới hiểu ra, Vân Sơ đáng sợ, con ngựa kia còn đáng sợ hơn.

Trong thời gian ngắn, chuyện Vân Sơ nuôi một con ngựa ăn thịt đã truyền khắp Quốc tử giám.

Tiếp đó là lớp Cửu chương toán thuật, Vân Sơ theo thông lệ không đi học, cái loại đề bài thả thừng xuống giếng, tính độ dài của hừng với y mà nói chẳng khó khăn gì.

Dẫn con ngựa mận chín ra ao nước, trước tiên là dùng bàn chải chải hết thịt nát dính lên người nó, tiếp đó dội nước lên người, rửa từng chút máu một.

Rửa một lần không được, Vân Sơ rửa liền ba lần, tới khi không có máu chảy xuống nữa mới thôi.

Cùng lúc đó có hai lão già mặc trường sam bám vào lan can nhìn Vân Sơ tắm cho ngựa, thấy y banh mồm ngựa ra chải răng, một người không nhịn được nói:" Ngươi làm việc tỉ mỉ quá nhỉ?"

Vân Sơ cười giải thích:" Răng với nó mà nói là thứ liên quan tới tính mạng, không sạch không được."

Ông già tóc trắng nói:" Lão phu vừa rồi nhìn thấy nó giết con ngựa khác một cách hết sức tàn bạo, ngươi không sợ sao?"

"Nhạn Môn quận công cả đời tự tay đồ sát vô số người, Trịnh công lại coi ông ấy là hảo hữu, chẳng lẽ không sợ ông ấy à?"

Đồng An quận công Trịnh Nhân Thái ngạc nhiên:" Không ngờ ngươi biết lão phu, vậy ngươi biết vị này là ai không?"

Vân Sơ bỏ bàn chải xuống thi lễ:" Vân Sơ bái kiến Tô Định Phương tướng quân."

Tô Định Phương không bất ngờ, vì khắp cả 108 phường thị Trường An thì phường Tấn Xương là gần gũi với đám quân binh nhất, người này hẳn có nghe về bọn họ, thêm vào sự thông minh của y, đoán ra cũng là bình thường:" Hai năm qua ngươi bảy lần bảy tiệc đón binh sĩ bách chiến trở về, trong đó có một lần nghênh tiếp bại binh, có thể nói cho lão phu biết vì sao không?"

Vân Sơ không đáp mà cau mày hỏi lại:" Chẳng lẽ Vân mỗ làm sai?"

Tô Định Phương lắc đầu:" Sai thì không sai, nhưng ..."

"Không có nhưng gì cả, người phường Tấn Xương chỉ kiên trì làm việc đúng đắn, dù là quân khải hoàn hay bại binh về nhà đều là huynh đệ của chúng ta. Chúc mừng người chiến thắng, ai ủi người bại trận, không có gì sai hết."

"Đúng là không sai, nhưng ..."

"Đã bảo không có nhưng gì mà, đều là con cháu Quan Trung, có nghĩa đều là người nhà. Vân mỗ không hỏi danh tính của họ, cũng không cần họ báo đáp gì hết, chỉ chuẩn bị cho họ ít rượu thịt, cơm nước, để họ biết, phụ lão Quan Trung không quên họ, vậy thôi." Vân Sơ đường hoàng nói:

"Ăn xong rồi, uống xong rồi, nên làm gì thì làm nấy, ít nhất trong lòng không thấy ủy khuất vì mình huyết chiến ở biên cương."

Tô Định Phương vậy mà không giận, hỏi tiếp:" Khế Tất Hà Lực chiến thắng trở về, các ngươi không chuẩn bị tiệc, không có ca vũ chào đón."

Vân Sơ kiểm tra kỹ càng miệng con ngựa mận chín, không thấy có thịt dính trong đó mới đóng lại:" Khế Tất Hà Lực tướng quân đánh thắng trận được cưới công chúa, còn có Thiết Lặc Thành để cư trú, có mục trường màu mỡ dưới Âm Sơn để nuôi trâu cừu."

"Đâu cần đám tiểu dân nhỏ xíu vãn bối hiến ca vũ hay rượu thịt gì chứ."

Tô Định Phương lắc đầu:" Khế Tất Hà Lực không nghĩ thế, vì chuyện này mà say rượu làm ầm ĩ một phen, còn khóc lóc với bệ hạ nói đã là thần tử của Đại Đường rồi, tuyệt không hai lòng."

Bình Luận (0)
Comment