Vân Sơ lúc này mới dừng tay, nhìn thẳng hai lão giả:" Chư vị đại tướng quân chức cao quyền trọng, chỉ cần tùy tiện hạ lệnh cho một phường thị nào đó, rồi bỏ chút tiền là có thể làm ra được tiệc mừng công náo nhiệt rồi, cần gì phường Tấn Xương ra mặt."
Trịnh Nhân Thái cau mày, cuộc nói chuyện không dễ dàng như ông ta nghĩ:" Nếu phường Tấn Xương chỉ làm một lần tiệc thôi thì đã đành, bọn ta có thể làm được chuyện ngươi nói. Nhưng bây giờ ngươi đã làm tới lần thứ bảy rồi, bọn lão phu nhận ra, bào trạch trong quân chỉ thừa nhận tiệc mừng của phường Tấn Xương, nếu chỉ định nơi khác làm chỉ thành chuyện bắt chước người ta cười cho."
"Còn tướng sĩ khải hoàn phát hiện ra không được phường Tấn Xương chào đón, tự nhận kém hơn người khác một bậc."
Vân Sơ lắc đầu:" Vãn bối chỉ không muốn để lại chút vết bẩn nào cho bữa tiệc của phường Tấn Xương, nhìn lại những năm qua, người Hồ hàng rồi lại phản còn ít sao?"
"Trình đại tướng quân cho tới nay còn đang chơi trò lão ưng bắt gà con với A Sử Na Hạ Lỗ ở Tây Vực kia kìa."
"Tiệc của phường Tấn Xương tuy đơn giản, nhưng không có hạt lương thực nào là chuẩn bị cho phản tặc."
" Mỗ gia nghe nói từng có vị đế vương, có một cái cốc vàng, trên đó gắn đầy bảo thạch đủ màu, quý giá vô cùng. Mỗi khi thần tử làm ra chuyện có công với nước, đế vương sẽ rót đầy cốc vàng để tạ ơn."
"Về sau chúng thần thà bỏ thưởng ngàn vàng, coi một cốc rượu vàng là vinh diệu."
"Về sau đế vương bị trĩ đau đớn vô cùng, nghe nói cần có người thành tâm thành ý liếm chỗ loét mới có thể giải trừ bớt đơn đớn. Liền có hạng nịnh thần chủ động liếm trĩ cho đế vương."
"Đế vương thấy bệnh giảm bớt, không ngờ rót rượu cốc vàng thưởng cho kẽ liếm trĩ."
"Thế là không còn bậc chí sĩ nào muốn uống rượu ở trong cái cốc đó nữa."
"Vân Sơ cho rằng, tiệc của phường Tấn Xương như cái cốc vàng đó, không muốn nó bị dính bẩn chút nào."
Tô Định Phương và Trịnh Nhân Thái nhìn nhau, cùng lắc đầu, thương lượng vậy là không thành rồi, Tô Định Phương trầm giọng:" Xem ra lão phu và Trịnh công quá dễ tính rồi, không bằng để Lương Kiến Phương tới nói chuyện với ngươi."
Vân Sơ cứng cỏi nói:" Dù Nhạn Môn quân công tới, tiểu tử cũng chỉ nói, bữa tiệc phường Tấn Xương sau này hủy bỏ, tránh cho phường dân mang tội."
"Thật nực cười, tấm lòng của bách tính với tướng sĩ bách chiến, vậy mà lại thành tội lỗi rồi, xem ra bách tính phường Tấn Xương đã làm chuyện thừa thãi."
Nói xong chẳng bận tâm tới sắc mặt hai vị đại tướng quân khó coi thế nào, Vân Sơ dẫn con ngựa mận chín ướt sũng rời ao nước, để nó đứng dưới ánh mặt trời rũ lông cho khô.
Trịnh Nhân Thái nhìn một người một ngựa vui vẻ chơi đùa với nhau như chẳng để cuộc nói chuyện vừa rồi trong lòng, trong quân ngũ những kẻ cứng đầu thế này không ít, không nghĩ thằng nhóc này rời chiến trường mấy năm, huyết khí không giảm, thở dài:" Ta thấy y nói có lý, mấy năm qua người Hồ phản loạn quá nhiều rồi."
Tô Định Phương hừ một tiếng:" Chẳng lẽ Đường tướng thì chưa có ai phản bội, chẳng qua là bắt nạt chúng ta thôi. Còn nữa, y là cái thá gì, một tên lý trưởng nhỏ bé mà bình phẩm đại tướng quân Đại Đường, chẳng lẽ thực sự dựa vào tổ chức tiệc mừng hai năm qua sao?"
Trịnh Nhân Thái gật gù:" Nói đúng lắm, nói ra cũng là, nay tướng sĩ chưa xuất chinh đã nghĩ tới món ngon của phường Tấn Xương rồi. Lão phu sống hơn sáu mươi năm mới gặp chuyện quái dị thế này."
Tô Định Phương ngẩng đầu nhìn trời xanh:" Không ngờ lòng người bị thao túng dễ như thế ..."
Khó khăn lắm mới làm sạch được con ngựa mận chín, Vân Sơ bây giờ phải đối diện với thi thể ngựa bị nó dẫm nát.
Kim Quang vương tử bị Vân Sơ đấm thâm tím một mắt, không cách nào gặp ai, đám hộ vệ của hắn lại không đánh nổi Vân Sơ, vội vàng bỏ đi.
Còn về phần Thôi Tuyên Lễ đã chạy biệt tăm, thế là công việc xúi quẩy rơi vào tay Vân Sơ.
Phải tự mình dọn thi thể con ngựa, đó là sự trừng phạt của lão sư Lý Nghĩa Phù, sau khi giúp y giải quyết rắc rối bên trên.
Đừng thấy con ngựa Suất Tân này lúc còn sống động tác nhẹ nhàng, chết rồi nặng vô cùng.
Không còn cách nào khác, Vân Sơ đành đi mượn một cái ríu lớn, xẻ xác con ngựa.
Có điều y mới xẻ được một cái chân thì dừng tay, đặt rìu bên con ngựa chết, nấp sang bên lột da ở chân con ngựa.
Đợi xử lý xong cái chân của con ngựa kia, quay về thì con ngựa đã biến mất, tới ngay cả mặt đất dính máu cũng bị người ta xử lý sạch sẽ.
Tới ngay cả cái rìu cũng không thấy đâu, đi hỏi phó dịch mà y mượn rìu, người ta nói rìu tự về rồi.
Chuyện hoang đường như vậy mà Vân Sơ chẳng thấy lạ đó là lý luận cái cửa sổ vỡ mà y áp dụng rất nhiều lần rồi.
Lý luận này là, nếu trên mặt đất có một đống rác thì sẽ nhanh chóng có hai, ba đống rác, nếu vẫn không ai xử lý, người ta ngầm thừa nhận đây là bãi rác.
Một con ngựa chết nằm đó, đám phó dịch Quốc tử giám sẽ không dám đụng vào, nhưng khi họ thấy Vân Sơ chặt mất một cái chân ngựa mang đi không để ý tới nữa ... Họ sẽ tự phát đem số thịt còn lại về nhà, thuận tiện giúp y xử lý sạch mặt đất.
Một cái chân ngựa quá dài, Vân Sơ dùng rìu chặt ra, mang theo phần móng ngựa, đem nửa đoạn đùi còn lại treo lên yên, nghênh ngang vác phần chân ngựa dĩnh máu lên vai, mang chiến lợi phẩm rời đi.
Cái bộ dạng có phần man rợ này của Vân Sơ làm không ai dám nhìn thẳng y, người nào người nấy đều giả vờ làm việc này việc kia, len lén nhìn.
Đây là hiệu quả Vân Sơ muốn, đám người này bây giờ sợ y, sau này làm quan rồi cũng vẫn sẽ sợ y.
Vân Sơ không ăn thịt ngựa, cho nên khi đi qua cổng phường, y ném cho phủ binh già, bọn họ luôn miệng cảm tạ, chỗ thịt này phải nặng tới mười mấy căn, có thể rủ đám huynh đệ già tới làm một bữa lớn.
Người xếp hàng để vào phường rất nhiều, thậm chí đã xếp hàng dài một dặm rồi, không ít người nóng ruột, liên tục kiễng chân lên nhìn về phía trước, song không ai gây chuyện chen hàng, một mặt họ quen xếp hàng rồi, mặt khác ai cũng biết phường Tấn Xương có đám lão binh canh giữ, không đùa với mạng sống được.
Chỉ cần người vào phường Tấn Xương tới 5000, số còn lại muốn vào phường chỉ đành đợi người bên trong ra, ra một người thì vào một người, không có lý lẽ gì hết.
Khách nhiều như thế chứng tỏ nhà ăn phường Tấn Xương kinh doanh rất tốt, tốt tới thái quá.
Nhà ăn phường Tấn Xương bây giờ không còn là nơi chuyên phục vụ cho sĩ tử nữa, sớm thành nhà ăn lớn của toàn bộ người Trường An rồi.
Bắt đầu từ triêu thực, thực khách trong phường cơ bản chưa từng giảm đi, cứ thế mong ngóng xếp hàng tới tận khi cổng phường đóng lại.