Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 225 - Q2 - Chương 006: Tình Thế Không Rõ Ràng.

Q2 - Chương 006: Tình thế không rõ ràng. Q2 - Chương 006: Tình thế không rõ ràng.

Vào trong phường, Vân Sơ xuống ngựa, thả con ngựa mận chín ra để nó tử đi về nhà, y phải tới nhà tắm, tắm rửa thật sạch, hôm nay toàn thân đầy mùi máu, không tiện đối diện với Vân Na và Thôi nương tử.

Nhị Ngưu đã trưởng thành chàng trai rồi, cũng đã là chưởng quầy nhà tắm lớn, đội cái mũ hình vuông, đứng ở ngoài cửa đón người qua kẻ lại, trông ra dáng lắm.

Vân Sơ nổi tính trẻ con đi ra sau lưng hắn đá một phát, Nhị Ngưu như mọc mắt sau lưng, xoay lưng một cái làm Vân Sơ đã hụt.

"Hôm nay không để lý trưởng phải bỏ thêm mười đồng nữa." Nhị Ngưu cười hì hì:

Từ lần trước Vân Sơ bực mình đã đít hắn một cái phải bỏ ra mười đồng dỗ dành, tới nay đã hai năm, giờ rất khó đá trúng hắn.

Nói ra không khỏi cảm khái! Trước kia Nhị Ngưu sở dĩ cố ý bị đá là để lý trưởng bồi thường hắn 10 đồng, thế rồi không biết từ bao giờ Nhị Ngưu thấy một cú đá mười đồng không lãi, thế là Vân Sơ không đá trúng hắn được nữa.

"Nghe nói trúc mọc ra từ sảnh đường của nhà ngươi à?"

"Vâng, điềm lành đấy ạ, nghe thầy tướng Lưu Mù nói, trúc mọc trong nhà hàm ý là lên cao từng nấc, bảo cháu đừng chặt trúc đi, còn nói phú quý cả nhà cháu nhờ vào cây trúc đó. Lý trưởng, có phải thế không ạ?"

Vân Sơ chẳng ưa gì trò bói toán, nên chẳng bình luận: "Bệnh ho của ngươi đã khá hơn chưa?"

"Chẳng khá hơn ạ, lần trước Hà y phán tới phường tắm, cháu tự mình hầu hạ, ông ấy thoải mái rồi, cháu nhân cơ hội mời ông ấy tới nhà xem bệnh cho mẹ cháu. Ông ấy nói, đây là bệnh cũ do ngày trước vất vả quá mà ra, không chữa được, chỉ bồi dưỡng sức khỏe được thôi. Chỉ cần sau này không làm việc nặng thì cũng chống đỡ được vài năm, ít nhất nhìn thấy nhi tử cháu sinh ra là không thành vấn đề ạ."

Nhị Ngưu vừa nói vừa dẫn Vân Sơ tới một ao tắm không lớn, nơi này cơ bản không mở cho bên ngoài, chỉ có một số bằng hữu thân mật tới, Nhị Ngưu mới dắt đến.

Lúc này trong phòng trắm có một người, hơi nước mù mịt, nhìn thoáng qua có thể dọa người ta sợ hết hồn, tưởng có con đại tinh tinh ngâm mình trong đó, chỉ là con đại tinh tinh này bị trọc.

Chỉ hơn hai năm mà tóc trên đầu Đinh Đại Hữu đã rụng tới không còn một sợi nào, một mình nằm trong ao nước, khoan khoái ngáy khò khò.

Vân Sơ không quấy nhiễu hắn, yên tĩnh xuống ao, đem toàn thân ngâm trong ao nước nóng rực, nhắm mắt lại, chậm rãi nhớ lại chuyện gặp Trịnh Nhân Thái và Tô Định Phương hôm nay.

Hoạt động ủng hộ quân đội của phường Tấn Xương làm rất tốt, không đụng chạm tới lợi ích của hai vị này, hôm nay bọn họ tới hỏi tới thật vô lý.

Còn về phần lôi kéo mình, nghĩ tới hai chữ đó, Vân Sơ cười, một y chính bát phẩm với người ta mà nói, còn chẳng được tính là một con kiến.

Đinh Đại Hữu chắc vừa tắm rửa xong, còn dùng xà phòng lưu huỳnh, người rất trơn, ngủ thế nào không cần thận trượt xuống nước. Ục ục uống mấy ngụm nước rồi vuốt mặt tỉnh lại.

Hắn tức giận nhìn Vân Sơ:" Nếu như chỉ có một mình lão tử tắm, uống nước tắm của mình cũng không sao. Ngươi vào lúc nào, hại lão tử uống nước tắm của ngươi."

Vân Sơ đẩy khay trà trôi trên mặt nước tới:" Uống trà đi, đây là trà ta sao, không phải loại năm ngoái."

Đinh Đại Hữu lắc đầu:" Vừa xong ta uống no rồi, tiểu tử, trưởng sử ở chỗ ta bị sói ăn mất rồi, nếu ngươi muốn chức này, ta có thể lo liệu, giữ vị trí cho ngươi."

"Bây giờ ta đã là chính bát phẩm, muốn làm trưởng sử phải nợ ân tính lớn lắm, chẳng chơi." Vân Sơ từ chối thẳng luôn:

Đinh Đại Hữu lạnh nhạt nói:" Nếu người ta ép ngươi phải nhận ân tình này thì sao?"

Vân Sơ thở dài:" Hôm nay ta gặp được Hữu vụ vệ đại tướng quân và Vũ vệ đại tướng quân, hai vị này không mặc quan phục, không mang theo tùy tùng, chỉ mặc trang phục bình thường, đi dạo trong Quốc tử giám. Còn vừa vặn gặp được ta, nói những chuyện chẳng đâu vào đâu."

"Thiếu chút nữa nói rõ muốn nâng đỡ ta."

"Giờ huynh lại tới nói trưởng sử bị quân pháp ti bắt rồi, cho ta một cơ hội nhún chân một cái là có được vị trí đó, thế có lạ không?"

Đinh Đại Hữu làu bàu:" Sao cả đời lão tử không gặp được chuyện tốt như thế nhỉ?"

Vân Sơ đột nhiên hỏi:" Lão Đinh, huynh thấy phường Tấn Xương đáng giá bao nhiêu tiền?"

Đinh Đại Hữu ngồi thẳng lên, lộ ra vết thương ở ngực có thể sanh với vết thương trên mặt hắn:" Nếu dùng phường Tấn Xương của ngươi đi trao đổi, ta thấy không đáng. Phường Tấn Xương của ngươi nay là con gà đẻ trứng vàng, một khi Ung Châu mục đồng ý cho phường Tấn Xương mở chợ, thì nơi này phát đạt lớn."

Vân Sơ xua tay:" Không dễ như thế, hai ngày trước Ung Châu mục tới nhà ta lừa rượu uống, nói chỉ cần là chuyện liên quan tới Trường An thì phải thông qua phủ doãn kinh triệu. Mà Phủ doãn kinh triệu bây giờ là Chử Toại Lương, mà vị lão tiên sinh đó thì không ai nói giúp được."

"Sở dĩ khách khí với ta là vì nể mặt Huyền Trang đại sư, nếu không thì ta sớm bị điều tới Tây Vực hoặc Liêu Đông làm y quan rồi."

Đinh Đại Hữu tức giận:" Nếu như thế bà nương ta muốn mở hiệu lương thực trong phường Tấn Xương hỏng rồi à?"

"Cứ mở chỉ cần không thu tiền là được."

"Bảo phường dân dùng bánh đồng đổi à?"

Vân Sơ gật đầu: "Hiện chỉ đành như thế, có điều không lâu đâu."

Đinh Đại Hữu trầm tư:" Bây giờ cục diện còn chưa rõ, mười ngày trước ta nhận được lệnh của binh bổ, dẫn hai đoàn phủ binh trú trong Tây Nội Uyển của Huyền Vũ Môn. Đợi bọn ta tới nơi lại không cho chúng ta tới gần Huyền Vũ Môn, muốn bọn ta cắm trại cách năm dặm."

"Cắm trại xong lại ra lệnh nói không cần bọn ta nữa, lệnh ta ở lại dịch quán Trường An đợi lệnh, hai đoàn thì do giáo úy dẫn về."

"Tiểu tử, cẩn thận chút, ta cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi."

"Nhớ lại năm ngoái, thân phận Ngô vương tôn quý cỡ nào, Cao Dương công chúa phạm lỗi, thái tông hoàng đế không nỡ đụng vào nàng, kết quả tội mưu phản gán xuống, còn chưa làm rõ , trời chưa sáng đã giết hết rồi."

"Cho nên tiểu tử, đừng nghĩ mình ghê gớm, khi nào cần cúi đầu thì cúi đầu. Nếu người ta muốn xử ngươi, Huyền Trang đại sư không ngăn nổi đâu. Ngươi còn nhớ tên hòa thượng bị chém ngang lưng không? Hình như còn là đệ tử mà Huyền Trang đại sư yêu quý nhất."

"Thậm chí ta thấy ở chuyện Cao Dương công chúa, chưa chắc đã không dính dáng tới hòa thượng thuộc hệ Huyền Trang đại sư."

Nói tới đó Đinh Đại Hữu thấy mình đã chí tình chí nghĩa rồi, quấn khăn lên hông, kéo lê cái guốc mộc tạo ra kiếng cộc cộc chướng tai đi ra ngoài tắm lại.

Bình Luận (0)
Comment