Chỉ còn lại một mình Vân Sơ một mình ngâm nước, suy ngẫm những lời Đinh Đại Hữu nói kết hợp với chuyện gặp hai vị đại tướng quân ngày hôm nay. Không biết lại có người nhắm vào phường Tấn Xương hay là vì cái khác, bất kể là ai muốn “nâng đỡ” mình thì điều kiện họ đưa ra sẽ không nhỏ.
Ngâm tới người đỏ dừ như tôm luộc mà chẳng sáng lên chút nào.
Vân Sơ tắm rửa xong về nhà thì Vân Na chạy tới ngửi khắp người như con chó nhỏ, xác định trên người ca ca chỉ có mùi xà phòng lưu huỳnh, không có mùi thơm linh tinh gì mới thôi.
"Huynh tắm trước khi về nhà à?" Vân Na có vẻ thất vọng, đồng thời cũng hồ nghi:
"Ừ tắm một cái." Vân Sơ đi thẳng về phong chẳng thèm để ý, mới hôm nọ đánh nó một trận rất đau nên nó kiếm cớ báo thù:
Vân Na không chịu bỏ qua nhảy tót lên lưng y, bám chặt lấy: "Huynh xóa bỏ chứng cứ chứ gì?"
"Chứng cứ gì?"
"Mùi của nữ nhân khác trên người huynh."
"Cút xéo, trên người ta chỉ có mùi mà muội vừa cọ vào, muội ngâm mình trong tinh dầu đấy à?"
"Muội phải mách Tu Dung tẩu tẩu là huynh tới phường Bình Khang, sau đó về nhà xóa dấu vết."
“Thôi nương tử.” Vân Sơ hét lên, kéo Vân Na từ trên người xuống, ném qua bên, đứa muội tử này bây giờ cơ bản hỏng rồi, nó đã thành minh hữu kiên định nhất của Ngu Tu Dung.
Mà họ có kẻ thù chung, chính là Vân Sơ.
Thôi nương tử vội vàng chạy tới dỗ dành kéo Vân Na đi.
Cả đêm hôm đó trong đầu Vân Sơ vẫn lởn vởn ý nghĩ về chuyện xảy ra trong ngày, có điều tư liệu không đủ, nghĩ không thông, nhìn không ra, lúc này cần cao nhân chỉ điểm.
Vân Sơ chuẩn bị mai tới Quốc tử giám thỉnh giáo Lý Nghĩa Phù, loại người này có lẽ không đưa ra được chủ ý tốt nhất, nhưng nhất định chỉ ra được con đường an toàn nhất.
Làm quan ở Đại Đường nguy hiểm hơn bất kỳ thời nào trước đó, những chuyện trước kia không có gì to tát, ở Đại Đường khả năng sẽ mất đầu, thậm chí chém ngang lưng.
Không thể không thận trọng từng bước.
Lý Nghĩa Phù ngồi trên bồ đoàn, người có thể làm quan lớn, dung mạo thực sự không thể quá kém, dung mạo Lý Nghĩa Phù lại càng là cấp thượng hạng. Nhưng nếu như không mở mắt ra thì trông giống như người chết không có chút sinh mệnh nào.
Khi hắn mở mắt lại khiến người ta như được tắm trong gió xuân, người quen thuộc hắn vẫn có thể nhìn ra trong mắt hắn chút ghét bỏ.
Cơm nước Vân Sơ hôm nay mang tới vô cùng ngon, trong đó có món khâu nhục mà Lý Nghĩa Phù gọi là tuyệt vị nhân gian.
Hắn thích ăn thịt, không ăn thịt nạc, chỉ ăn da lợn hồng tới bóng lưỡng với mỡ.
Chuyện này liên quan tới cuộc sống phiêu bạt khổ nạn của hắn trước khi làm quan, cho nên thịt mỡ hợp với khẩu vị của hắn.
Khi hắn ăn khâu nhục, không thích ăn cùng với cơm gạo hoặc bánh bao, cứ như thế gắp cả miếng thịt to cho vào mồm, đợi ăn xong bát khâu nhục lớn, hắn lau miệng nhắm mắt lại, tựa hồ hưởng thụ cảm thụ sự mỹ diệu khi mỡ tan trong thân thể.
Lúc như thế Vân Sơ thường không nói gì, nhắm mắt lại hưởng thụ sự yên tĩnh trước khi cuồng phong bạo vũ tới.
"Địch Nhân Kiệt học luật pháp là để một ngày vào Đại lý tự, xóa bỏ oan ngục thiên hạ."
"Còn ngươi học toán làm gì, chẳng lẽ vào ti thiên giám tu đạo à?" Lý Nghĩa Phù rốt cuộc cũng hỏi:
"Đệ tử lòng không có chí lớn, nguyện chết già ở Trường An, mong mỏi chỉ có tới huyện lệnh Trường An thôi." Vân Sơ khiêm nhường nói:
Lý Nghĩa Phù cứ tự nói một mình:" Ngươi năm nay mười sau tuổi đã là y chính chính bát phẩm. Ở Đại Đường không phải nói là không có, nhưng cũng là sừng lân lông phượng, khiêm tốn thế là sao?"
Vân Sơ cười:" Người ít tuổi hơn đệ tử, quan chức cao lơn đệ tử xe chở đấu đong, làm sao lại gọi là sừng lân lông phượng?"
"Quân ân ấm thì nói làm gì, khởi điểm của chúng cao thế nào sẽ bị lại bộ mài rũa lâu thế đó, hưởng thụ bao nhiêu lợi ích đời trước sẽ thành bấy nhiêu gập ghềnh về sau."
"Ngươi thì khác, ngay từ đều là quan chính đồ, lại có chiến công ở biên cương, như vậy một khi bật lên, há một chức huyện lệnh Trường An, Vạn Niên có thể thỏa mãn." Lý Nghĩa Phù nói rất chậm, như mỗi lời đều phải nghĩ một hồi mới nói ra vậy:
Vân Sơ không bị những lời này lay động:" Tiên sinh có điều không biết rồi, đệ tử không cầu đại phú đại quý, chỉ có một nguyện vọng, biến Trường An thành dáng vẻ như người ngoài kia kỳ vọng, từ đó lưu danh sử sách."
Lý Nghĩa Phù cau mày:" Ngươi định dùng cả đời để làm một việc à?"
Vân Sơ thi lễ:" Tuy hoang đường nhưng là lời phế phủ của đệ tử."
"Hôm nay ngươi tới tìm ta là vì nói chí hướng của ngươi sao?"
Vân Sơ lần nữa thi lễ:" Gần đây có rất nhiều người cố ý tiếp cận đệ tử, Đinh Đại Hữu của chiết trùng phủ còn để giành chức trưởng sử thất phẩm cho đệ tử. Trong lòng đệ tử bất an, tới cầu viện tiên sinh."
"Ngươi không hề có ý với vị trí trưởng sử chiết trùng phủ Thương Châu à?"
"Đệ tử đúng là không muốn, nay phát triển phường Tấn Xương mới ở giai đoạn sơ cấp, đệ tử muốn có thêm thời gian biến nơi này thành dáng vẻ mình muốn, không muốn đi đâu cả."
Lý Nghĩ Phù khẽ thở dài:" Địch Nhân Kiệt thất bại ở phường Lễ Tuyền, Khâu Thần Tích thất bại ở phường Phong An."
"Ta vốn đánh giá cao Địch Nhân Kiệt, nào ngờ tên khốn ấy vì chút tiền tài mà làm huyện Trường An trời long đất lở. Tiền đồ của hắn đáng lẽ cực tốt, giờ tự làm đường đi của mình thu hẹp, chỉ có thể chuyên tu luật pháp."
"Hạng tầm nhìn hạn hẹp đó, thật khiến người ta tiếc nuối."
"Khâu Thần Tích thì không nói cũng được, kẻ này ở phường Phong An làm trái lẽ thường, khiến nay thân thể thối nát, ngày đêm kêu gào, đó là báo ứng."
"Giờ chỉ còn lại ngươi, Vân Sơ, ngươi càng đi đường càng rộng, một lý trưởng nhỏ xíu mà tên tuổi thường được nhắc tới trên triều đường. Ta không hiểu, Đại Đường có giang sơn gấm vóc vạn dặm, ngươi chỉ mưu đồ một vùng, thế là sao?"
Vân Sơ cười ngốc nghếch:" Đệ tử chỉ muốn được yên ổn tham gia đại tỷ năm nay, đỗ tiến sĩ vinh quang, sau đó vào huyện nha Vạn Niên làm huyện úy."
Lý Nghĩa Phù run run thấy nước bọt của mình nãy giờ uổng phí rồi, lạnh giọng nói:" Đưa tay ra đây."
Lý Nghĩa Phù lấy thước bên cạnh, đánh vào lòng bàn tay Vân Sơ, chát chát chát chát chát, đúng lăm cái, quát:" Xéo ra ngoài."