Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 227 - Q2 - Chương 008: Ước Hẹn Kiểu Đánh Rắm.

Q2 - Chương 008: Ước hẹn kiểu đánh rắm. Q2 - Chương 008: Ước hẹn kiểu đánh rắm.

Vân Sơ xoa xoa tay, từ chỗ Lý Nghĩa Phù nghỉ ngơi ở Quốc tử giám đi ra, đời này người đánh lòng bàn tay y nhiều nhất là Lý Nghĩa Phù.

Tên khốn đó không chịu nói chuyện cho tử tế, cứ nói là nổi giận, bất kể có lý hay không cũng cầm thước lên đánh.

Bản lĩnh trở mặt này đúng là có thể so với mèo.

Có điều chuyện thế là được rồi, chỉ cần Lý Nghĩa Phù không hòa nhã nói chuyện với ngươi, là hắn đã nghe lời ngươi nói.

Người ta là lão sư, học sinh có khó khăn, nhờ lão sư giải quyết là thiên kinh địa nghĩa rồi.

Đó là biện pháp Vân Sơ nghĩ ra.

Còn về phần Lý Nghĩa Phù đem những lời phế phủ của y nói với ai thì khả năng cao là nói với hoàng đế, ở Đại Đường này, cầu ai chẳng bằng cầu hoàng đế. Nói thế nào thì phường Tấn Xương có uyên nguyên sâu xa với hoàng gia đúng không?

Tới này con phượng hoàng vô cùng hoa lệ ở cổng phường Tấn Xương đã thành kiến trúc tiêu chí của Trường An, có thể sanh với chung cổ lâu.

Chỉ cần người tới Trường An, nếu như không tới phường Tấn Xương chiêm ngưỡng con phượng hoàng sẽ bị coi là chưa tới Trường An.

Nơi này gần như thành thánh địa của phụ nhân.

Lý Trị mỗi năm tới phường Tấn Xương hai lần, vào ngày sinh và ngày mất của Văn Đức hoàng hậu. Lần nào Lý Trị tới, làm bạn bên cạnh hắn đều là Vũ Mị.

Cái đó không có gì đáng nói, lạ là Vũ Mị lại luôn mang theo đứa nhi tử mập của nàng - Lý Hoằng.

Chết người nhất là, cái thằng nhóc Lý Hoằng đó chỉ cần thấy Vân Sơ là sẽ cười toe toét, ra sức chui vào lòng Vân Sơ.

Chuyện này thành điều thần bí không kém gì quan hệ giữa y và Huyền Trang.

Khi Vân Sơ về tới phòng học thì Kim Quang vương tử lần nữa xuất hiện bên cạnh y, chỉ là ánh mắt không còn u oán, cũng không thấy thù hận nữa.

Thế có phải tốt không?

"Nghe nói ngươi đã báo danh thi thu năm nay?" Kim Quang không gây sự nữa cũng là đối tượng đàm thoại tốt:

"Đúng, ta muốn dùng toán học nhập sĩ."

"Ngươi không phải là võ tướng à? Vì sao còn tham gia thi cử?"

"Vì ở Đại Đường nếu không văn võ song toàn thì cơ bản không có cơ hội vươn lên."

"Nếu ngươi tới Tân La, ngươi nhất định sẽ thành thượng khách."

Í, lại có người nữa tới tặng quan chức cho mình rồi, gần đây nhân phẩm tốt tới mức làm Vân Sơ run sợ, dứt khoát luôn:" Không đi, ta ở Đại Đường còn chịu yên ổn chút, chứ rời Đại Đường ta không chịu ở dưới người khác đâu, sớm muộn cũng giết sạch vương thất Tân La, cuối cùng tự xưng vương."

"Ngươi giết được hết bọn họ cũng tốt." Kim Quang thở dài:

Vân Sơ nãy giờ không thèm nhìn hắn, nghe câu này mới quay sang, y luôn thấy mình biến thái, không ngờ hôm nay gặp một kẻ bị thần kinh nặng, hứng thú hỏi:" Ngươi có thù với vương thất Tân La sao?"

Kim Quang lắc đầu: "Không, ta chỉ không thích bọn họ."

"À, thế thì ở Đại Đường học cho tốt, đợi học thành tài rồi về tới Tân La đồ mưu, ẩn nhẫn vài năm, đợi khi có thế lực rồi giết sạch chúng là xong." Vân Sơ đưa ra kiến nghị thối nát:

Vậy mà Kim Quang gật đầu thật:" Được, ta sẽ học thật tốt, tích góp thực lực, nếu có một ngày ngươi làm quan lớn người Đường, nhất định phải giúp ta. Chỉ cần thành công, thứ ta có sẽ chia cho ngươi một nửa."

Vân Sơ đưa tay ra miết bàn tay nhỏ trắng trẻo của hắn:" Quyết định vui vẻ vậy nhé."

Kim Quang nghiêm túc nói:" Giao hẹn như thế."

Nói xong bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần nghe giảng.

Loại ước hẹn như đánh rắm này Vân Sơ không biết làm bao nhiêu lần rồi, nói xong là quên ngay, chẳng bao giờ để trong đầu.

Buổi chiều tan học, Kim Quang tràn đầy đấu chí chào hỏi Vân Sơ, còn nói y đừng quên ước hẹn làm có mấy tên khốn nhìn y cười rất quái dị.

Con ngựa mận chín đợi Vân Sơ tan học dưới một cây hòe, Địch Nhân Kiệt giúp nó đuổi ruồi trâu.

Hai năm trôi qua, Địch Nhân Kiệt không phụ kỳ vọng của tổ tông Địch gia, biến thành một tên béo mang khí chất oai nghiêm.

Nhìn cái bụng to vượt mặt bị đai lưng xiết chặt, Vân Sơ nói:" Năm sau về quê thành thân, tân nương tử thấy bộ dạng ngươi thế này liệu có khóc ròng không nhỉ? Ai ai cũng mong lang quân nhà mình anh tuấn mỹ mạo, không ngờ đợi được một tên béo, ngươi nói xem tiểu tân nương có thất vọng không?"

Trêu ghẹo cỡ đó hiển nhiên không làm gì được Địch Nhân Kiệt, hắn vuốt chòm râu ngắn:" Giờ chuyện mỗ muốn nghe thấy nhất là tin Ngu Tu Dung có hỉ, cảnh muốn thấy nhất là ngươi vội vội vàng vàng cử hành hôn lễ."

"Chuyện mỗ hi vọng hơn nữa là lúc ngươi và Ngu Tu Dung bái đường thành thân, nàng đột nhiên lâm bồn, sinh cho ngươi đôi nam nữ ngay ở nơi bái đường, trong đó có một đứa tóc vàng mắt xanh."

Những lời ác độc cỡ này cũng không thể làm Vân Sơ nổi giận, còn vỗ vai Địch Nhân Kiệt:" Trừ đứa bé tóc vàng mắt xanh ra thì còn lại ta coi như ngươi chúc mừng ta."

Địch Nhân Kiệt cười nhạt:" Trong tường xích đu, ngoài tường giai nhân."

"Ngươi đọc sai rồi."

"Ta muốn đọc như vậy đấy."

Khi Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt ở cạnh nhau, đều biết đối phương là loại hàng gì, cho nên nói chuyện chẳng phải kiêng nể gì hết.

Có điều họ đều nói thật.

Vân Sơ đã quyết định thi khoa minh kinh, còn về phần Địch Nhân Kiệt, người ta có học vấn cổ đại vững chắc, lại thêm gia học sâu xa, đoán chứng đỗ tiến sĩ chẳng khó gì.

Hành quyển tất nhiên phải đưa, cũng biết nên đưa tới đâu, đưa cho ai, càng biết phải thể hiện tài học với đám đạt quan quý nhân thế nào.

Vân Sơ thì thôi, học vấn cổ đại của y là học thứ nửa mùa Con khỉ già, ở Tây Vực sa mạc tri thức còn có thể khoe khoang được một chút, chứ ở nơi biển học mênh mông này, y học được chưa nổi một thìa.

Nếu y mà thi khoa tiến sĩ thì không có cơ may nào hết.

May mà toán học của Vân Sơ cực kỳ lợi hại, là sự tồn tại vượt qua rất nhiều người, ít nhất ở trong Quốc tử giám mà nhắc tới toán học, y là ngọn núi không thể vượt qua.

Khoa minh kinh chọn nhân tài chuyên môn, khoa tiến sĩ thi toàn tài.

Mặc dù đều gọi là tiến sĩ, cũng có được giấy thông hành làm quan, thế nhưng nhân tài khoa minh kinh dễ an bài chức vụ, khoa tiến sĩ lại khó an bài.

Đại Đường có rất nhiều vị trí quan trường cho nhân tài chuyên môn, mà loại nhân tài này lại ít, cả thiên hạ người biết làm thơ văn, sách luận rất nhiều, mà chỗ lại ít, không may mắn phải xếp hàng đợi chỗ trống.

Địch Nhân Kiệt không cần đợi, từ khi y làm chết cả đống quan viên huyện Trường An thì ngự sử đài đã cực kỳ thích người trẻ tuổi này, chỉ đợi hắn trưởng thành rồi giết tham quan ô lại khắp thiên hạ.

Như thế có thể khiến ngự sử đài thành cơ cấu làm người ta nhìn vào là khiếp sợ.

Bình Luận (0)
Comment