"Hôm qua ta bái phỏng ân sư Lý Nghĩa Phù, nói rõ với ông ấy chí hướng muốn ở lại huyện Vạn Niên làm huyện úy." Vân Sơ vừa đi vừa kể tình hình mới nhất của mình:
"Ông ấy nói sao?"
"Đánh lòng bàn tay ta, năm phát."
"Ồ, nếu thế chứng tỏ chuyện đã xong rồi, có điều người phải biết chuyện này." Địch Nhân Kiệt quan hệ rộng, biết nhiều, cảnh báo Vân Sơ:
"Lý Đại Lượng có ơn nâng đỡ ông ta, đợi khi nhi tử của Lý Đại Lượng là Lý Phụng Giới biết mình sắp bị đưa ra ngoài làm huyện lệnh, hắn muốn ở lại kinh thành, nên tới nhờ cậy Lý Nghĩa Phù."
"Kết quả Lý Phụng Giới vốn tới huyện Cao Lăng có thể miễn cưỡng chấp nhận được, liền biến thành huyện An Cát tận Hồ Châu. Lý Phụng Giới vì thế mà tới trước mộ Lý Đại Lượng khóc lóc, trách cha mình không biết nhìn người."
"Sau đó Lý Nghĩa Phù biết chuyện này liền đem lời Lý Phụng Giới nói trước mộ phụ thân, sửa đi vài chữ nói với hoàng đế."
"Thế là Lý Như Bích, trưởng tử của Lý Phụng Giới vốn là ngự sử trẻ nhất của tây đài, ba ngày sau bị đưa tới huyện Nghi Đô làm huyện úy ngắm cảnh Trường Giang."
"Nếu Lý Nghĩa Phù không thất thế, cả lộc Lý Đại Lượng coi như không tiến nổi nữa rồi."
Vân Sơ nheo mắt:" Ý ngươi là gì?"
"Nếu như chúng ta mà đắc tội với người này thì ngàn vạn lần đừng mềm lòng, nếu không sẽ là họa hủy diệt."
"Câu này mà còn phải nói sao?"
Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Ta phải nói trước, ngoài ra nếu tương lai ta phát động, ngươi phải theo đấy."
Vân Sơ không thấy hai tên đệ tử mưu tính hại lão sư là chuyện đại nghịch bất đạo, còn hứng thú hỏi:" Nói thế tức là ngươi đã bắt đầu điều tra Lý Nghĩa Phù rồi à?"
"Có một lão sư tốt thích nuôi cổ, ta không chuẩn bị mà được à? Ngươi cũng chuẩn bị rồi chứ gì?"
"Ta cần quái gì chuẩn bị, ông ta mà chơi ta, ta tới nhà chém chết!"
"Ặc!" Địch Nhân Kiệt nhất thời như bị bóp cổ họng, cơ mà nghĩ lại thì thế cũng đúng với tính tên man rợ này, đoán chừng nhiều người biết cái tính đó nên y mới bình yên hơn mình:" Còn một chuyện nữa, ngươi nhờ ta điều tra tên Kim Quang vương tử, ta nhờ bằng hữu ở Hồng lư tự tra rồi, trong tộc phổ Tân La vương không có người này, nhưng hắn tới Đại Đường lại có quốc thư."
"Ồ, Thôi Tuyền Lễ thì sao?"
"Thôi Tuyền Lễ thì đúng là sứ giả của Tân La vương Kim Xuân Thu phái đi, còn vì sao hắn nghe lời Kim Quang thì phải hỏi hắn thôi."
"Được, ta đi hỏi."
"Hắn sống trong Hồng lư tự, ngươi không gặp được đâu." Địch Nhân Kiệt cẩn thận nói thêm một câu:" Có bịt mặt leo vào cũng không được."
"Vậy ta đứng ở cổng Hồng lư tự đợi hắn, quang minh chính đại."
Địch Nhân Kiệt nhìn tên này một lúc:" Ngươi to gan thật đấy."
"Ta nói với ngươi lâu rồi, ta chỉ cần làm việc chính xác thôi."
"Sao ngươi không hỏi Kim Quang?"
"À ta sợ không hỏi ra thì ta nóng lên đánh chết hắn luôn, vậy thì phiền lắm."
Hai người thong thả đi bộ trong phường Tấn Xương, Địch Nhân Kiệt chỉ cần nhìn thấy những thay đổi ở nơi này là tấm tắc khen, nhất là nhìn thấy cái guồng nước làm bằng trúc quay tròn theo dòng nước chảy càng tấm tắc khen không ngớt.
Khen xong là hết, chỉ thấy thứ này thú vị.
Hắn đi được vài bước thì bị Vân Sơ cưỡng ép đứng lại tiếp tục xem cái guồng nước.
Địch Nhân Kiệt kiên nhẫn đứng xem một lượt, khen công tượng khéo léo, kỹ thuật tuyệt với, không nói tới cái khác.
Tới khi Địch Nhân Kiệt bị Vân Sơ kéo lại lần thứ ba, hắn tức giận:" Ta biết phường Tấn Xương ngươi nhiều công tượng, ý tưởng cũng nhiều, thứ này được nước làm quay tròn, đúng là đẹp, có thể dừng khoe nữa được không? Ta hết lời để khen rồi."
Vân Sơ thở dài không kéo hắn đi xem công trình thủy lợi vĩ đại có thể đưa nước lên cao mười mét nữa.
Thắng lợi quyết định ở lần tiếp theo hoàng đế tới, thăm dò hắn, để xem xem hắn nhìn thứ này có thấy chút đạo lý vì nước vì dân không?
Còn quan viên công bộ, tượng tác giám thì Vân Sơ sẽ không dẫn tới tham quan.
Một cái guồng nước đạp chân mới có thể hoàn thành nhiệm vụ dẫn nước cũng được coi như bảo bối lại không nhìn ra cái guồng nước tự quay này lợi ích thế nào.
Nhìn cái chong chóng lớn từ từ quay ở trên điểm cao nhất của phường Tấn Xương, Địch Nhân Kiệt bình phẩm:" Có thể đem đồ chơi trẻ con làm lớn thế này, chỉ phường Tấn Xương giàu có các ngươi là làm được."
Vân Sơ lần nhìn Địch Nhân Kiệt kỳ thị ra mặt, ánh mắt hắn chỉ chú ý vào cái cánh quạt lớn xoay tròn, nhưng không thể ý tới trong căn phòng nhỏ ở phía dưới, có phụ nhân vừa mới vác túi lương thực đi ra.
Đầu óc tên này có vấn đề rồi, hắn chẳng có tí nhận thức vật lý nào hết.
"Chóng chóng thật là đẹp, quay như thế này trông thích mắt hơn là xây đình đài lầu các gì đó." Địch Nhân Kiệt tán dương:
Vân Sơ chưa từ bỏ hi vọng, gợi ý:" Trường An quanh năm có gió đông bắc, cho nên ngươi xem, cánh quạt hướng về phía đông bắc, chính là để nó có thể quanh năm suốt tháng không nghỉ đấy."
Địch Nhân Kiệt giơ ngón cái lên:" Giỏi, giỏi thật, ngay cả chi tiết này cũng nghĩ tới luôn, công tượng phường Tấn Xương có thể xưng số một Trường An rồi."
Vì chiếu cố thể diện cho Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ hai lần bán ngọc cho hắn, tên này hai lần lấy hộp, còn ngọc thì trả nguyên xi cho Vân Sơ.
Loại chuyện này không thể cưỡng cầu, nếu mà nói rõ ràng ra, hắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Hai bọn họ đi theo con ngõ nhỏ rợp bóng cây, dưới đất lát gạch đen đều tăm tắp, nhìn vào có cảm giác thoải mái khó diễn tả. Trong khoảng đất rộng này có một giếng nước, hai phụ nhân đang ngồi bên giặt y phục, khung cảnh như một bức họa đồng quê, đẹp tới so được với những bức danh họa của các bậc đại gia.
Ấy đó là lời của tên khốn Địch Nhân Kiệt, chẳng qua là hai phụ nhân kia giặt y phục ăn mặc hớ hênh, lộ cả mảng da thịt trắng trẻo ra thôi, Vân Sơ túm cổ hắn kéo đi.
Bọn họ vừa tới chỗ rộng rãi trong phường tiếng vó ngựa gấp gáp từ phía sau truyền tới, không đợi hai người kịp phản ứng một bóng đen xẹt qua bên cạnh Địch Nhân Kiệt rồi biến mất, cùng biến mất còn có cả cái mũ trên đầu hắn, chỉ để lại làn hương thơm thoang thoảng cùng tràng cười dài nắc nẻ văng vẳng từ xa.