Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 229 - Q2 - Chương 010: Cơn Đau Đầu Của Vân Sơ.

Q2 - Chương 010: Cơn đau đầu của Vân Sơ. Q2 - Chương 010: Cơn đau đầu của Vân Sơ.

Địch Nhân Kiệt lảo đảo bám vào Vân Sơ mới đứng được, cũng chẳng ngạc nhiên, đưa tay lên đầu chỉnh lại tóc:" Ngươi định nuôi Vân Na thành Hồ nữ à?"

"Không thì ta làm gì được?" Vân Sơ cười như mếu, sống ở Trường An hơn hai năm rồi, Vân Na chẳng thấm được chút văn hoa nào vào người, ngược lại còn càng thêm điên khùng hoang dại:" Hay là ta mời ngươi tới làm tây tịch tiên sinh cho muội ấy nhé, muốn bao nhiêu thúc tu, ngươi thoải mái nói, ngươi cầm kỳ thi họa cái nào cũng tinh thông, gần đây lại rảnh rỗi."

Địch Nhân Kiệt lắc đầu quầy quậy, từ chối cực kỳ kiên quyết:" Nếu ta mà làm tiên sinh cho Vân Na, thế nào cũng tức chết, có cho ta bao nhiêu tiền cũng vô ích. Có điều Lưu Khải là một nhân tuyển tốt, tuy cha con ông ta tham tiền, chỉ cần đủ tiền thúc tu, bọn họ sẽ cực kỳ kiên nhẫn dạy học sinh."

Hai cha con đó đúng là bậc đại gia một đời, chỉ là tham tiền keo kiệt, không tiền không dạy, có tiền dốc sức dạy, trong Quốc tử giám không ai là nữa.

Vân Sơ suy nghĩ một lúc nói:" Nếu để Lưu Khai phóng tay dạy Vân Na, Vân Na sẽ chết, nếu bảo ông ấy không cưỡng ép Vân Na thì ông ấy sẽ chết. Thôi đi, tối qua ta đi về Vân Na khoe hai chữ Vân Na viết có chút thần vận, thế là ta hài lòng lắm rồi."

Địch Nhân Kiệt cười phá lên:" Vân Na chắc là người Hồ có học vấn cao nhất rồi nhỉ?"

Biết rõ Địch Nhân Kiệt đang trêu ghẹo, Vân Sơ vẫn bi thương từ tận đáy lòng, nghĩ lại bản thân bất kể là kiếp trước hay kiếp này, học cái gì cũng dễ chém dưa chém chuối, đối diện với kẻ ác càng trăm ngàn kế, gặp phải chuyện lớn ung dung đối diện. Duy chỉ có Vân Na trở thành ác mộng lớn nhất của y.

Nhìn Vân Na mặc võ phục ở đằng xa cưỡi con ngựa Ô Chuy cực lớn, tay cầm mũ của Địch Nhân Kiệt xoay tròn giễu võ giương oai, hú hét liên hồi, làm gì có nửa phần phong phạm Hán gia nữ tử, còn giống người Hồi Hột hơn cả người Hồi Hột.

Phương dân phường Tấn Xương xem náo nhiệt chẳng những không bất ngờ, còn có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đầu quần băng đỏ ở bên đường hú hét theo, không khác gì đám dã nhân.

Tinh thần văn minh mà Vân Sơ quán triệt ở phường Tấn Xương bị Vân Na kéo xuống quá nửa, đám tiểu nam hài nữ hài lớn lên không biết lấy lý trưởng Vân Sơ làm gương, chỉ thích học theo nha đầu điên.

Địch Nhân Kiệt thương hại nhìn Vân Sơ nghiến răng ken két, vỗ vỗ lưng y, lấy giọng ông già ra dạy bảo:" Con cháu có phúc của con cháu, chờ làm trâu ngựa cho chúng, biết đâu có hảo nam nhi thích loại nữ tử này thì sao?"

Vân Sơ thở hắt ra một hơi chỉ Vân Na đang biểu diễn nhào lộn trên lưng ngựa:" Ai mà thích nữ tử như thế?"

Địch Nhân Kiệt cười khùng khục:" Ta cũng không thích Ngu Tu Dung, chẳng phải ngươi thích mê hay sao?"

"Cái bài đoản thi kia thế nào nhỉ, à trong mỹ nhân cười rộ, tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ, vô tình khiến khách đa tình khổ ... Ngươi chẳng sợ người Trường An chế nhạo, Vân Na việc gì phải sợ? Dù sao muội ấy cũng là Phật nữ, năm xưa trên thủy lục đại hội từng cầm đèn cho Huyền Trang đại sư kia mà."

“Phải rồi, đám người kia quấn lụa đỏ trên đầu làm gì thế?”

“Diễn luyện chống lũ, năm ngoái phường Tấn Xương gặp một trận mưa to, tổn thất nặng nề, nghe người già trong phường nói mưa lớn như vậy mỗi năm có một lần, năm nay chuyện như thế không thể xảy ra nữa.” Vân Sơ vốn dẫn Địch Nhân Kiệt tới đây xem diễn luyện, không ngờ bị Vân Na phá đám, kéo hắn đi chỗ khác, mắt không thấy thì lòng không đau:

Một nhà ăn cực lớn chiếm diện tích hơn mười mẫu xuất hiện trước mặt Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt, đã qua giờ ăn rồi, ở nơi này vẫn đầu người lúc nhúc, ồn áo hết sức.

Những phụ nhân làm việc ở nhà ăn rõ ràng đã mệt mỏi lắm rồi, bị thực khách thúc giục, bọn họ vẫn phải miễn cưỡng duy trì tốc độc cung cấp cơm.

"Đừng rung thìa, có miếng to chừng đó thôi, ngươi còn rung, con mẹ nó ngươi còn rung lão tử chỉ còn đỗ."

"Này, ta theo dõi đấy nhé, tay đừng có rung, từ từ thôi, lấy đặc không lấy loãng."

"Con mẹ nó đừng uống rượu nếp, đây là mưu kế của nhà ăn, uống nhiều rượu nếp sẽ không ăn được cơm. Chúng ta cầm thẻ trục 50 văn tiền ăn thoải mái, ăn nhiều thịt vào, bớt ăn những thứ không đáng tiền. Cầm lấy, cho thêm cái chân vịt ..."

Cho dù là Địch Nhân Kiệt sớm ăn quen món ăn ở nhà ăn rồi, nhìn thấy thịt băm viên cháy vàng, vẫn cứ ứa nước miếng.

Một bàn tay bất giác vươn ra, lấy viên thịt băm đựng ở cái khay nông.

Mắt quét qua, phát hiện nơi vốn đặt khâu nhục đã trống không, Địch Nhân Kiệt thở dài với Vân Sơ:" Khâu nhục không nên cung cấp giới hạn chứ."

Vân Sơ cũng thở dài:" Biết sao được, làm bao nhiêu cũng không đủ. Ăn, chỉ biết ăn, lợn xung quanh Trường An bị các ngươi ăn tới tăng giá rồi, con mẹ nó sắp kiếm một con cũng khó rồi."

"Người ở Khúc Giang lý không phải đang giúp ngươi nuôi lợn à?"

" Thứ đó mà nuôi nhiều dễ sinh bệch dịch, nuôi ít thì không lãi, trước kia trấu cám cho người ăn, giờ đem nuôi lợn còn không đủ. Ta sai người đi mua rất nhiều đậu, sau khi ép dầu thì đóng thành bánh để nuôi lợn, còn bị ngự sử cảnh cáo, nếu như không phải thịt lợn nhà ta ngon thì ta còn vì chuyện này mà mang tội."

Địch Nhân Kiệt lấy một bát sơm gạo, rưới nước thịt lên:" Con người ăn đậu còn hiếm, ngươi đem ra nuôi lợn, ta mà là ngự sử ta cũng đàn hặc ngươi."

Vân Sơ đợi Địch Nhân Kiệt ăn hết bát cơm và bốn viên thịt băm to như quả trứng gà mới nói:" Trước kia sức ăn của ngươi đâu chỉ thế này, ta nhớ lần đầu tới đây ngươi ăn tới mấy bát cơm."

Địch Nhân Kiệt gõ gõ cái bát cơm nhỏ trước mặt:" Bốn bát cơm to gấp đôi thế này."

"Ta vẫn còn nhớ khi đó ngươi nói chưa ăn no, vậy mà giờ ăn một cái bát nhỏ tựa hồ đã no rồi à?"

"Sức ăn ngày càng kém, người thì ngày càng béo."

Vân Sơ cười ha hả, thức ăn ở nhà ăn tác dụng quan trọng nhất là vỗ béo, nhớ năm xưa y ăn cơm ở nhà ăn trường bốn năm cũng béo hơn không ít. Không phải cơm nhà ăn ngon thế nào, chủ yếu là nhiều dầu mỡ.

Ở thời đại của y sẽ bị chỉ trích là thứ thức ăn không lành mạnh, ở nơi này không thành vấn đề, béo chút nhìn vẫn vừa mắt hơn bộ dạng chết đói.

Bình Luận (0)
Comment