Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 230 - Q2 - Chương 011: Không Biết Sẽ Sinh Ra Cái Gì.

Q2 - Chương 011: Không biết sẽ sinh ra cái gì. Q2 - Chương 011: Không biết sẽ sinh ra cái gì.

Tuy là người tính tình có phần cô độc, Vân Sơ thích cảnh ồn ào nhốn nháo tới đau đầu ở nhà ăn lớn, kỳ thực y làm ra nơi này chẳng phải vì kiếm tiền, mà đây gần như là nơi duy nhất y có thể tái hiện gần như trọn vẹn hình ảnh cũ kỹ trong quá khứ đang mờ dần.

Vì thế y thích thú chống một nhìn hai người vì xếp hàng lấy thức ăn mà xảy ra tranh chấp: "Ngươi biết vẻn vẹn năm ngoái thôi những người này ăn hết bao nhiêu vịt không?"

Địch Nhân Kiệt nhìn cái sọt lớn chứa đầy vịt ngâm tương, thầm nhẩm tính trong lòng:" Mười vạn con à?"

Vân Sơ cười:" Ngươi coi thường sức ăn của người Trường An quá đấy, chỉ cái nhà ăn này mỗi ngày thôi đã giết 500 con vịt."

Địch Nhân Kiệt cả kinh: "Vậy một năm cũng ăn hết non 20 vạn con kia à?"

"Chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn đâu, giờ mà ngươi tới ao Khúc Giang sẽ phát hiện vịt sắp bơi kín ao, giờ cứ nơi nào có ao nước là có vịt."

"Vì sao không dùng thịt gà? Ta cứ thấy thịt gà ngon hơn thịt vịt."

Vân Sơ không tán đồng:" Thịt vịt mà làm tốt cũng là món ăn đỉnh cấp, chỉ là bây giờ không cần làm những thứ cầu kỳ như vậy, chỉ ứng phó với những người không phải dân đen cũng chẳng phải sĩ nhân này thôi đã đủ bận không làm xuể rồi."

"Nuôi vịt chỉ lần thức ăn phong phú, không cần dùng lương thực cho ăn, nó có thể tự kiếm ăn nơi hoang dã, thêm ít lương thực phủ, nửa năm có thể đưa lên bàn."

"Gà thì không được, nuôi quá lâu, còn phí lương thực."

Địch Nhân Kiệt nhớ lại:" Mùa đông năm ngoái có người bán áo nhồi lông vịt, mặc vào trông rất cồng kềnh, nhưng lại rất nhẹ, rất ấm. Chỉ là giá 5 quan tiền một bộ, làm người ta khó mà tiếp nhận."

"Thứ đó cực kỳ được ưa chuộng ở phường Bình Khang, phàm là kỹ tử hình như là đều mặc một bộ, sau khi tiến vào giáo phường có địa long, cởi bỏ bộ trang phục công kềnh ra, bên trong chỉ có áo sa mỏng manh ... Chậc chậc. Vụ làm ăn này không phải của nhà ngươi chứ?"

Vân Sơ thừa nhận:" Tất nhiên rồi, trên đời này chỉ có nhà ta mới có nhiều lông vịt như thế."

Địch Nhân Kiệt tới gần, giọng điệu dâm dục:" Người đầu tiên mặc không phải Công Tôn Đại Nương chứ?”

Mấy năm rồi mà tên này vẫn còn tơ tưởng đó, thế này không biết có nên gọi là một loại chung tình không, Vân Sơ không nhịn được cười:" Đúng là nàng thật, nàng theo nhà ta làm ăn, chuẩn bị mở Kiếm Lư của mình, nghe nói đang mua các tiểu cô nương thích hợp múa kiếm."

"Vân Na muốn đi, còn mò tới phường Bình Khang nên bị ta đánh cho một trận, thời gian qua nó đang chướng mắt với ta, làm liên lụy tới ngươi."

Địch Nhân Kiệt thoải mái nói:" Vân Na không khác gì muội tử ta, như thế có đáng là gì, càng không thể gọi là vô lễ."

"Ta chỉ lấy làm lạ, ngươi hình như chẳng làm mấy, chỉ mở đầu thôi, thế mà sau đó sinh ra bao nhiêu thứ. Ví dụ ngươi mở nhà ăn, sau đó liền sinh ra người trồng rau, nuôi vịt nuôi lợn, sau đó lông vịt thành áo, tiếp đó nữa sẽ xuất hiện cái gì?"

Phó phụ đi tới dọn khay ăn, còn nhiều người đang đợi, Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt không thể cứ ngồi đó chiếm dụng vị trí, liền rời nhà ăn, đi bộ trên ngõ nhỏ trúc xanh thành bóng mát.

Khi đi qua nhà Đồng Bàn, Vân Sơ chỉ cánh cửa đóng kín hỏi:" Còn nhớ hắn không?"

Địch Nhân Kiệt gật đầu:" Sao không nhớ cho được."

Vân Sơ lấy trong ống tay áo ra cuốn sách đưa Địch Nhân Kiệt.

Địch Nhân Kiệt lập xem cuốn Luận Ngữ này, phát hiện chữ trên đó rõ ràng, không dích với nhau, khoảng cách giữa các chữ vừa vặn:" Sách nhà Đồng Bản làm ra đã đạt tới mức này rồi à? Tuy chưa bằng bản khắc nổi, nhưng so với bản khắc chìm thì đã hơn đứt rồi."

"Người ta giờ đang nghiên cứu chữ in rời bằng chì, đợi nghiên cứu xong, phường Tấn Xương sẽ hiến kỹ thuật này cho Quốc tử giám. Sau đó lấy sự cho phép in sách của Quốc tử giám, phường Tấn Xương có thể mở xưởng in rất rất lớn."

"Có vẻ xưa nay ngươi chẳng bận tâm tới bí phương nhỉ?"

"Ngươi bảo ta định lấy bí phương kiếm tiền à? Nhà ta chưa đủ tiền sao? Hay đổi quan? Năng lực của bản thân đủ lên tới vì trí đó, sao phải dùng cách trao đổi."

Trò chuyện với bằng hữu lâu rồi không gặp là làm người ta vui vẻ nhất, cùng Địch Nhân Kiệt nói chuyện cả một buổi chiều, Vân Sơ thấy tâm tình khoan khoái hơn nhiều.

Chỉ có điều về tới nhà là có tâm trạng không tốt, vì Vân gia bây giờ không giống cái nhà nữa rồi, càng giống nhà xưởng cùng túc xá.

Trong nhà chất đầy hàng hóa, có một số thứ chất cao tới trần nhà, nếu không phải dưới mái hiên có ba cái tổ chim én, Thôi nương tử sợ là không chịu bỏ qua.

Căn nhà gọn gàng sạch sẽ mà Vân Sơ luôn kiêu ngạo đã không còn, lông vịt dù có rửa sạch tới mấy vẫn còn ít mùi hôi của vịt.

"Nhà ta nên xây một cái phủ lớn hơn, đợi lang quân đỗ đạt là bắt đầu làm. Thiếp thân hỏi đám đầu tử công tượng rồi, chỉ cần đủ nguyên liệu, sáu đội xây dựng cùng làm, chỉ hai tháng là đủ làm xong nhà." Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Vân Sơ, Thôi nương tử lại an ủi như thế:

Vân Sơ cảnh báo:" Đừng để tiền hủy diệt nhà ta."

Thôi nương tử phe phẩy cái quạt nhỏ, cười rõ khó ưa:" Xem lang quân nói kìa, ai chê ít tiền."

Vân Sơ đưa tay nhéo cái cằm thứ ba của Thôi nương tử:" Trước ta cứ lo ngươi quá gầy, giờ bắt đầu lo một ngày nào đó ngươi chết vì béo."

"Nữ tử phải béo một chút mới đẹp, lang quân xem, Nhị Phì, Tam Phì, Tứ Phì, Ngũ Phì, Lục Phi không phải đứa nào đưa nấy tròn trịa vừa mắt sao?” Thôi nương tử tự hào nói:

Vân Sơ nhìn quanh chỉ thấy khắp sân là đám nữ nhân béo như quả bóng da đang lăn qua lăn lại, đúng là tròn trịa thật, chỉ là không thấy vừa mắt ở đâu.

Không phải chỉ có mười người mua đầu tiên béo lên, mà nữ nhân mua sau đó cũng điên cuồng phát triển chiều ngang.

Vân Sơ biết, đó là hậu quả do nhà ăn gây ra, đói mấy chục năm rồi, không có sức kháng cự với thức ăn, nên dùng hai năm biến cả Vân gia thành cái nhà béo ú.

Mặc dù y muốn tái hiện phần nào cuộc sống trước kia ở đây, ai ngờ tái hiện đầu tiên là bệnh béo phì chứ, phải thi đỗ, xây nhà mới sớm rời khỏi nơi này cũng được, nếu không đừng nói Địch Nhân Kiệt, đến y cũng chẳng biết tiếp tục thế này sẽ sinh ra cái gì nữa.

….. …..

Bình Luận (0)
Comment