Trong lời bàn tán của bách tính bình dân, nơi cơm nước ngon nhất thành Trường An chính là phường Tấn Xương, nhưng với huân quý mà nói, những lời này chỉ khiến họ cười khẩy.
Chẳng có gì lạ, từ xưa cuộc sống của quyền quý đã tách biệt hẳn với bách tính.
Thứ đám dân đen càng thích thì huân quý càng không muốn dính vào, sợ bị người khác cười.
Mà thứ đám dân đen thích như cơn gió vậy, thổi qua một cái là tiêu tan, chẳng còn lại cái gì, không đáng bận tâm.
Nhưng lần này tựa hồ có hơi khác, truyền thuyết liên quan tới phường Tấn Xương ngày một nhiều, dần có người không ngồi yên được nữa.
Kỷ vương Lý Thận mỗi buổi sáng nếu không ăn một bát mỳ hành thanh đạm thì cảm giác ngày hôm đó chẳng có chút tinh thần nào.
Đối với việc ăn mỳ, Lý Thận có lý giải của mình, hắn thấy nước canh đầu tiên chính là tinh hoa.
Cho mì vào nồi nguấy vài vòng, sau đó vớt ra lóng lánh, thừa lúc còn nóng cho thứ ăn kèm cùng dầu hành, hành lá, dùng sức trộn đều.
Ăn miếng đầu tiên phải há miệng thật to, mì phải đù nhiều, vì miếng đầu tiên cơ bản là quá nửa giá trị của bát mì rồi.
Miếng đầu tiên phải nhanh nhanh nuốt xuống, thừa lúc vị thơm của dầu hành còn trong miệng, nhanh chóng tìm số thịt ít ỏi trong thứ ăn kèm, bọc lấy thịt, nhanh chóng đưa vào mồm, vị thịt sẽ toát ra, dù có thịt, vị thơm kia vẫn không bằng miếng đầu.
Sau hai miếng thì Lý Thận cơ bản mất đi hứng thú với số mì còn lại, thường thì hắn thưởng cho hoạn quan thiếp thân.
Hắn để giành bụng ăn đậu hũ trắng như ngọc.
Đương nhiên cũng phải là thìa đậu hũ đầu tiên trong nối lấy ra mới được, đôi khi đám phụ nhân trong nhà ăn quá ngu xuẩn, không nắm được chừng mực, để đậu hũ dưới đánh nối có vị khê.
Lý Thận ăn đậu hũ chỉ rắc thêm ít đường, ngoài ra không cần cái gì khác nữa, đây là cách ăn do hắn phát hiện ra, vì hắn cực ghét cho rau muối đen xì và tương dấm, nước thù du đỏ vào đậu hũ trắng muốt.
Hắn cho rằng như thế là uổng phí của trời, nhiều lần bàn với Vân Sơ chuyện này, cho rằng nên dùng đường, hơn nữa phải nấu đường thành màu cháy vàng thêm nước, đậu hũ ăn với nước đường có vị cháy đó mới là mỹ vị nhân gian.
Kết quả Vân Sơ từ chối, vì mỗi bát đậu hũ chỉ 2 tiền, mà nước đường thì dùng ít nhất 20 tiền, ở đây không chơi sang được như thế.
Nghĩ tới đó Lý Thận rất buồn bực, nhanh chóng ăn năm miếng đậu hũ, sau đó chuyển chiến trường sang khu bánh bao.
Dù bánh bao thịt lợn trông có vẻ ngon, ngửi có vẻ thơm, nhưng hắn không ăn thứ thịt bẩn đó, ăn bánh bao, hắn chỉ ăn loại nhân thị trâu rau hẹ.
Ở Đại Đường, tự ý giết trâu là đại tội, bị lưu đầy.
Thịt trâu chỗ Vân Sơ là tới từ người Hồ, một loại trâu đen đen, lông dài trên cao nguyên, trừ dùng để ăn thịt thì không có tác dụng gì. Đáng tiếc, thứ này không có nhiều, thi thoảng mới có một ít, chủ yếu là bánh bao thịt lợn và thịt cừu.
Bánh bao ngon mấy cũng chỉ ăn ba cái, mỗi bữa chỉ ăn no tám phần, đó là quy củ Tôn Tư Mạc định ra cho hắn, đã kiên trì hai mấy năm.
Ăn xong bánh bao vừa vặn là lúc mặt trời lên, cũng là lúc cổng phường Tấn Xương mở rộng.
Đừng hỏi Lý Thận vào nhà ăn lớn như thế nào, một Ung Châu mục dù không có quyền lực đến mấy cũng có quyền mở cửa phường thị.
Mỗi ngày hắn lén lút đi vào từ cửa nhỏ rồi lén lút rời đi từ cửa nhỏ, tuy tên thiếu niên chưởng quầy của nhà tắm luôn hi vọng hắn tới nhà tắm cảm thụ một chút. Lý Thận luôn khịt mũi coi thường, nhà hắn toàn mỹ nhân hầu hạ tắm rửa, không phải thằng nhãi toàn cơ bắp như ở đây.
Hôm nay là ngày tiến cung, Lý Thận rất muốn đem món ngon ở phường Tấn Xương cho huynh trưởng nếm thử, để biết thế nào là khói lừa nhân gian.
Đáng tiếc, thức ăn hắn tặng, huynh trưởng không dám ăn, chỉ có hắn ăn thức ăn huynh trưởng tặng.
Huynh trưởng kỳ thực sống cũng chẳng dễ dàng, gần đây vì muốn đưa Vũ cung nhân lên làm chiêu nghi, lần nữa bị Chử Toại Lương bác bỏ.
Lý Thận cho rằng, huynh trưởng sở dĩ gọi mình tiến cung là vì muốn có được sự ủng hộ của hoàng gia.
Hắn thấy Chử Toại Lương đúng là làm chuyện thừa thãi, đây là chuyện nội bộ hoàng cung, chẳng liên quan gì tới ông ta hết.
Cho dù Vũ cung nhân từng hầu hạ phụ hoàng, giờ hoàng huynh là hoàng đế, chỉ cần hoàng huynh không chê thì có phải chuyện gì to tát đâu.
Khi xe ngựa vào Thái Cực cung, Lý Thận bỗng dưng thấy bực bội, nếu không phải hoàng huynh gọi, hắn cả đời không muốn tới cái cung điện cũ âm u, ẩm thấp lại toàn mùi máu tanh này.
Khi đứng đợi ở dưới thềm, Lý Thận nhìn thấy một con bướm bay trên cành cây, muốn đưa tay bắt, đứng thẳng lên, để trông mình trông cao hơn chút.
……. ……..
Hôm nay không cần lên triều, Lý Trị dậy hơi muộn một chút, Vũ Mị mở tấm màn nặng nề, mở cửa sổ cho mặt trời chiều vào đại điện.
Lý Trị nhìn Vũ Mị thân hình có chút béo mập trong ánh nắng, mặt hiện lên nụ cười, nữ nhân này cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ mang thai, sủng hạnh không bao lâu là bụng to lên rồi làm hắn luyến tiếc.
"Khởi bẩm bệ hạ, Kỷ vương Lý Thận cầu kiến."
Nghe nội thị bẩm báo, Lý Trị đứng dậy để cung nhân hầu hạ mặc áo, nói với Vũ Mị:" Nàng đợi làm Chiêu Nghi đi."
"Kỷ vương sẽ đồng ý sao?"
"Hắn sẽ đồng ý."
Tiễn hoàng đễ đi rồi, Vũ Mị gọi cung nữ:" Xuân Chi, ngươi tới điện Hàm Nguyên mang cho bệ hạ và Kỷ vương ít điểm tâm, hôm nay bệ hạ dậy muốn, chưa dùng bữa."
Cung nhân đáp một tiếng rồi vội vàng đi chuẩn bị, nàng biết mang điểm tâm cho hoàng đế và Kỷ vương là giả, nghe họ nói gì mới là điều quan trọng nhất.
Khi nàng tới điện Hàm Nguyên thì thấy hoàng đế và Kỷ vương trò chuyện vui vẻ, chỉ là không nhắc tới chuyện tấn thăng chiêu nghi cho nương nương. Có điều hoàng đế cao hứng như vậy, chắc là chuyện được bàn bạc ổn thỏa rồi.