Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 232 - Q2 - Chương 013: Thức Ăn Nhân Gian. (2)

Q2 - Chương 013: Thức ăn nhân gian. (2) Q2 - Chương 013: Thức ăn nhân gian. (2)

Lý Thận vui vẻ nhận lời mời dùng bữa của hoàng đế, còn lần lượt ăn hết món trên đĩa thứ một ít, ăn xong mới nói:" Hoàng huynh, không phải đệ nói huynh chứ, một bữa này của huynh chẳng bằng bữa sáng của đệ."

Lý Trị ăn một quả trứng cút, khinh bỉ nói:" Không phải ai cũng ăn tham như đệ."

"Không phải đệ khoe mình ăn nhiều, hôm nay đệ triêu thực ở phường Tấn Xương, hoàng huynh đoán xem, triêu thực ở đó có bai nhiêu món?" Lý Thận tỏ ra thần bí:

Lý Trị chỉ món ăn thịnh soạn trên bàn:" Chẳng thể hơn thế này được."

Lý Thận cười:" Đệ vừa đếm rồi, triêu thực trước mặt hoàng huynh chỉ có mười sáu loại, canh hai loại, bánh bốn loại, tổng cộng là hai mươi hai món."

"Đệ hỏi quản sự nhà ăn lớn, triêu thực của họ có sáu mươi tám loại, sáu món canh, hai mươi thứ bánh."

Lý Trị đang gắp thức ăn khựng lại, ánh mắt trở nên âm u:" Nhân gian đã xa hoa tới mức đó à? Nhà ai mà lãng phí tới mức ấy?"

Lý Thận giải thích:" Đó là triêu thực thuộc về toàn bộ người Trường An, chỉ cần trong túi có vài đồng tiền là có thể vào chọn món ăn mình thích."

Nghe vậy thần sắc Lý Trị mới hòa hoãn hơn:" Ra là quán ăn, chẳng lẽ trù tử trong vương phủ lại không bằng trù tử một quán ăn? Nếu đệ thích, cứ thoải mái chọn trù tử ở nhà ăn đó mang đi, coi như trẫm thưởng."

Lý Thận lắc đầu:" Đa tạ hoàng huynh ban thưởng, nhưng đệ không nuôi được nhiều trù tử như vậy."

Lý Trị ngớ người:" Bao nhiêu?"

"Nếu tính cả cả mua bán, vận chuyển, thái rửa, không ít hơn 500."

"500 kia à?" Lý Trị cả kinh thiếu chút nữa rơi đũa, từ từ đặt đũa xuống:" Đệ nói cái quán ăn đó vẻn vẹn trù công, trù tử hơn năm trăm à?"

Lý Thận không thấy có gì to tát:" Ngươi ăn cũng đông mà, không biết hoàng huynh thấy mấy nghìn người cùng ăn cơm chưa?"

"Mấy nghìn người, còn ăn với nhau, bọn họ là bách tính Trường An à?"

"Điểm này đệ đảm bảo, đều là người Trường An, có không ít người Hồ cùng sĩ tử tiến kinh. Đương nhiên thương cổ nhiều hơn một chút, có những người ngày ngày tới đó ăn cơm. Hoàng huynh có điều không biết, mỗi ngày nhìn thấy những người trước khi vào phường đều thi lễ với con phượng hoàng lớn, mắt đệ không ngờ lại ướt."

Cung nữ nghe tới đó thì lặng lẽ rút lui, cũng không thể đứng đó quá lâu khiến người ta sinh nghi.

"Bẩm chủ nhân, khi nô tỳ đưa triêu thực tới điện Hàm Nguyên, chỉ nghe thấy bệ hạ và Kỷ vương đàm luận món ăn, có nói tới chuyện tấn thăng của chủ nhân không thì không biết."

Vũ Mị nhìn Lý Hoằng chạy qua chạy lại trong cung, thong thả đứng lên:" Bệ hạ nói chuyện với Kỷ vương có vui không?"

"Bẩm chủ nhân, rất vui ạ."

"Bọn họ nói gì về thức ăn?"

"Nô tỳ nghe Kỷ vương nói triêu thực của phường Tấn Xương nhiều chủng loại hơn của bệ hạ nhiều, chưa tánh món bánh, món canh mà đã có sáu tám loại.."

Vũ Mị nghe cung nhân nói thì cau mày:" Kẻ nào mà dám vượt giới hạn như thế?"

Cung nhân vội nói:" Là một quán ăn, không phải nhà nào đó ạ."

"À, ra là quán ăn, dù là quán ăn cũng không nên lãng phí như vậy, quá đáng rồi."

"Bẩm chủ nhân, Kỷ vương nói người vào phường Tấn Xương ăn không ngờ tới hàng nghìn lại còn phải xếp hàng, phường Tấn Xương nay chật chội lắm rồi ..."

Vũ Mị nghe cung nhân nói hết thì bảo mang một cái rương gỗ tới, mở ra tìm kiếm rất lâu mới tìm được mật báo, đem Lý Hoằng đang ra sức chui vào lòng nàng giáo cung nhân, mình ngồi đọc.

Lý Hoằng muốn Vũ Mị bế, nàng lạnh lùng đẩy ra, một lần, hai lần, ba lần, tới khi Lý Hoằng không nhịn được khóc lớn.

Vũ Mị không an ủi, mà là đợi Lý Hoằng khóc mệt rồi mới bế nó, nhìn vào đôi mắt đen láy hỏi:" Con thực sự có tướng đế vương như Lý Thuần Phong nói sao?"

Lý Hoằng khóc nức nở, miệng liên tục gọi "a nương".

Đúng lúc này giọng Lý Trị từ ngoài truyền vào.

"Mỵ Nương, Mỵ Nương, hôm nay trẫm nghe thấy một chuyện lạ lắm. Nàng nói xem, trên đời này có quán ăn nào có tới 500 trù tử không?"

Vũ Mị dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt Lý Hoằng, giao nó cho cung nhân bế đi, mình tủm tỉm cười ra đón:" Nay thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, năm tháng thái bình có xuất hiện chút chuyện cũng đâu có gì lạ? Thần thiếp chúc mừng bệ hạ."

"Nàng đúng là phải cảm tạ trẫm, Kỷ vương không ý kiến gì cả, nói đây là chuyện nội uyển hoàng cung, không liên quan gì tới ngoại thần, do trẫm quyết. Hắn còn nói sẽ đi khuyên tông chính không dây dưa với trẫm ở chuyện này, chỉ cần tông chính không gây khó dễ, một mình Chử Toải Lương chẳng làm nên trò trống gì."

"Nhưng Trường Tôn cữu cữu còn chưa tỏ thái độ rõ ràng, nếu ông ấy đứng ra phản đối, bệ hạ ngàn vạn lần đừng cãi lại, thiếp thân tiếp tục lấy thân phận cung nhân bầu bạn với bệ hạ là được."

Lý Trị cười ha hả:" Cữu cữu chẳng qua là muốn mấy cái ân ấm thôi, cho ông ấy là được."

Nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Lý Trị, Vũ Mị đỡ bụng ngồi xuống, trên mặt nụ cười dào dạt.

Vân Sơ thì không cười nổi.

Bất kỳ ai đối diện với Lương kiến phương cũng chẳng thể cười ra được, dù là hoàng đế cũng thế. Vì chẳng ai biết được lão già này liệu ngay một khắc tiếp theo có làm ra chuyện gì khiến người ta dở khóc dở cười không.

Ông ta trước đó còn khen ngợi Vân Sơ làm công tác cổ vũ quân sĩ rất tốt, ngay sau đó muốn tổ chức đại yến đãi lão hữu ở phường Tấn Xương.

Thời gian là nửa canh giờ sau, rượu cần rượu còn, thức ăn à, chỉ cần lấy hết các món trong nhà ăn ra là được.

Từ khi nghe thấy tin tức này, Vân Sơ không ngừng ợ hơi, dùng châm đâm huyệt cũng chẳng ích gì.

"Công gia, rượu cồn đã bị Tôn thần tiên hạ độc rồi, uống vào chết người đấy."

Tôn Tư Mạc sở dĩ hạ độc vào rượu cồn là vì hạn chế sản lượng rượu cồn, làm thứ này chỉ vẻn vẹn có thể dùng ở chữa trị, chứ không phải vào hết bụng đám tửu quỷ.

Lượng rượu mà Đại Đường tiêu hao mỗi năm đoán chừng chứa đầy Tây Hồ, dù sao bọn họ uống rượu nồng độ cồn thấp, ai chẳng uống được vài ba cân.

Càng không nói loại như Nhữ Dương vương uống rượu như cá kình hút nước.

Lương Kiến Phương không biết kiếm đâu ra một vò rượu, Vân Sơ nhìn rõ ràng đây là thứ nhà mình bán cho thái y thự, bên trên viết ba chữ lớn --- Thuốc sát trùng. Vân Sơ thậm chí còn in cả đầu lâu xương chéo dưới ba chữ đó để dù thứ ít học như Lương Kiến Phương dù không đọc nổi chữ thì nhìn một cái cũng là biết ngay vật chẳng lành, chỉ cần là người còn muốn sống là tránh xa nó, thêm vào cảnh báo của Tôn thần tiên, uống thứ này chết chắc là nhận thức chung.

Có người không tin, như Lương Kiến Phương ấy.

Ông ta mở vò rượu ra, rót một bát thuốc sát trùng, ực một phát đổ vào miệng. Nhìn kiểu uống của ông ta là biết hai năm qua dứt khoát uống không ít.

Lương Kiến Phương keng một cái ném bát ra bán:" Lão phu muốn chết, ngay cả chút tâm nguyện đó cũng không chịu tác thành à?"

Bình Luận (0)
Comment