Vân Sơ hết cách rồi.
Cái lão già không chịu chết uống một bát thuốc độc lớn vẫn không sao, lại còn hớn hở nhìn con ngựa Ô Chuy của Vân Na đằng xa, xem ra hận không thể hóa thành ngựa đực, cùng con ngựa cái đó sinh ra ngựa báu đời sau.
Vân Na hết hồn vội gọi con ngựa Ô Chuy, mang cả hai Đại Phì đi lánh nạn.
Đợi Vân Na và tiểu nha hoàn đi rồi, Vân Sơ nhìn đám phó phụ hết sức tròn trịa nhà mình, cảm thấy dùng họ hầu hạ đám lão hữu của Lương Kiến Phương thì đúng là không thể thích hợp hơn.
Hỏi Lương Kiến Phương có bao nhiêu người, hỏi xong liền hối hận, vì Lương Kiến Phương nhếch môi một phát liền tăng thêm năm sáu chục cái miệng ăn.
Cứ tưởng rằng là người của Tả vũ vệ dưới trướng Lương Kiến Phương, đến khi thấy hai cái mặt của Trịnh Nhân Thái và Tô Định Phương thì Vân Sơ thở dài, bảo Thôi nương tử bày tiệc bàn dài tại Vân gia.
Nhìn từng lão hán mặt mày xứt xẻo đằng đằng sát khi đi qua đại môn Vân Gia, nhất là nhìn Lý Tích mặc lục bào, cái bệnh ợ chua của Vân Sơ lại tái phát.
Đám người này vào Vân gia còn tùy tiện hơn vào nhà mình, hơn nữa còn đều cưỡi ngựa, chẳng bao lâu cái chuồng ngựa không lớn của Vân gia liền thành nơi triển lãm các loài ngựa quý trên thế giới, hơn nữa còn toàn là ngựa cái.
Điều này vừa ý con ngựa mận chín quá, nó hưng phấn chạy qua chạy lại trong chuồng, may không phải thời kỳ động dục, nếu không nó khiến toàn bộ số ngựa cái này mang cái bụng to mà về.
Ngoài đường toàn là đám giáp sĩ vũ trang, lại còn có người chỉ huy họ phòng vệ ở đâu, bố trí phòng ngự thế nào, cũng toàn là bộ khúc đám già khốn kiếp.
Cơ mà nhìn thấy tên chỉ huy, Vân Sơ lại cười như hoa nở.
Bùi Hành Kiệm thấy điệu cười này là liên tục lùi lại, ôm đầu nói lớn:" Hôm qua bị phong hàn, cho mượn phòng khách Vân gia nghỉ ngơi một ngày.”
Lâm trận bỏ chạy, Vân Sơ làm sao chịu, kéo tay Bùi Hành Kiệm nói với Lương Kiến Phương, bọn họ hôm nay cần gì, cứ bảo với hắn, hắn sẽ thỏa mãn.
Thế nhưng đám lão già khốn kiếp chỉ Vân Sơ:" Tên tiểu tử này sắp thi tiến sĩ rồi, hành quyển là bữa tiệc hôm nay nhé."
Lý Tích tuổi đã cao, tinh thần quắc thước, không có cái dáng như đám cướp đường Lương Kiến Phương, mặc thanh bào, râu ba chỏm, rất có phong thái nho tướng. Ông ta ngồi ở vị trí quan trọng nhất nhìn đủ các món ăn nho ê hề trên bàn:" Đây chính là tiệc bàn dài khiến đại tướng cầm quân chiến thắng trở về thà trải tướng lệnh của lão phu cũng ăn cho thỏa thuê đấy sao?"
Vân Sơ chắp tay:" Không tính là ngon, chỉ là tình nghĩa đạm một chút."
"Được, có câu tình ý nồng có thể hóa rượu, hôm nay lão phu phải nếm thử tình nghĩa trong đó."
Lương Kiến Phương lập tức nâng vò rượu có in hình đầu lâu xương chéo lên, đổ đầy rượu cho Lý Tích, bảo với Vân Sơ:" Trong đây ai là ai, lão phu cũng nói cho ngươi rồi, gặp mặt gọi một tiếng gia gia chẳng sai. Trước kia ngươi ở phủ lão phu nói, ngươi không muốn làm võ quan, là vì muốn trông nhà cho đám huynh đệ."
"Khi đó lão phu coi như ngươi đánh rắm, nhưng hai năm qua nhìn chuyện ngươi làm, lão phu thấy ngươi làm đúng là không tệ."
"Chỉ cần ngươi nhập sĩ, sau này làm cái chức thích hợp, nói không chừng đúng là có thể trông tốt cái nhà cho các tướng sĩ tác chiến phía trước."
"Hôm nay lão phu kéo hết người có thể kéo tới đây, chính là để họ nhớ cái mặt của ngươi, sau này ngươi không trông tốt nhà cho đám huynh đệ, để cái nhà be bét, bọn lão phu cứ ngươi mà hỏi tội."
Bùi Hành Kiệm hâm mộ nhìn Vân Sơ, nào biết lúc này trong đầu Vân Sơ như nồi nước sôi, đang ùng ục nổi bọt, rốt cuộc cũng không thoát được bị người ta ban ơn, tương ứng bị người ta kiểm soát. Điều này làm Vân Sơ khó chịu lắm, như y đã nói, thứ y có thể tự mình giành được, sao cần lấy cái gì ra đánh đổi, càng không cần ai cho. Đây kỳ thực là gánh nặng hơn ân huệ.
Lúc đó ở nhà Lương Kiến Phương, y chỉ nói dối để khỏi bị ăn đòn, không ngờ một ngày phải thực hiện lời nói dối đó.
Nhìn đám người tướng mạo hung ác đang nhìn mình chằm chằm, lời thoái thác phải nuốt ngược vào trong.
Lương Kiến Phương không cho Vân Sơ có chút khả năng từ chối nào, đừng thấy chỉ là một bữa tiệc, hát vài câu chẳng ra gì, nhảy điệu vũ đạo chẳng thể mang ra khoe.
Nhưng đám phủ binh lại thích cái đó, là vinh diệu họ muốn, là thứ duy nhất họ có thể khoe khoang khi không được ban thưởng trọng hậu. Đám tướng quân ở đây đều nhìn ra lợi ích lớn trong đó.
Tiệc bàn dài đúng là rất ngon, mỗi người đều phải ăn một lần trong đời. Tuy nói huân quý không ăn đồ của dân đen, nhưng không bao gồm đám đại tướng trong quân này. Với tướng lĩnh kiểu cũ, khi xuất chinh đều ăn uống giống quân tốt.
Cho nên bọn họ chẳng hề có gì không thích ứng với món ăn trong nhà ăn lớn của phường Tấn Xương.
Quân đội có cách ăn của quân đội, đã là tiệc bàn dài, không ai lắm lời nữa, ăn uống rất dũng mãnh, cả thứ thuốc sát trùng mà Lương Kiến Phương rất tôn sùng cũng uống vài ngụm.
Lý Tích gắp miếng rau cần cuối cùng cho vào mồm, múc ít canh vào bát, uống sạch sẽ, cuối cùng còn dùng nước trà xúc bát một lượt: "Ngươi giao hảo với Triệu Hiếu Tổ, vậy chuyện lần trước lão phu đánh ông ta, ông ta có hận trong lòng không?"
Vân Sơ chắp tay:" Vãn bối sao dám bình luận về trưởng bối."
Lý Tích thở dài:" Vậy thì có rồi."
"Vãn bối luôn cho rằng, đối với tướng quân vừa chiến thắng trở về, không nên quá hà khắc."
Lý Tích lắc đầu:" Thời điểm không phù hợp, nếu thời thái tông, dù Triệu Hiếu Tổ có cuồng ngạo thế nào, với bọn ta chỉ là trẻ con khóc quấy đòi kẹo, thái tông cũng cho rằng ông ta muốn thưởng nhiều hơn."
"Hiền giờ thì khác, đương kim bệ hạ chưa từng lên chiến trường, nhưng lại trải qua chuyện Hầu Quân Tập phản loạn. Với thái tông và bọn lão phu mà nói, đó chẳng phải là chuyện lớn, chỉ khiến người ta đau lòng mà thôi."
"Thế nhưng với đương kim bệ hạ thì là đại họa, khi đó bệ hạ không binh không quyền, bị vây khốn ở phường thị Trường An, sợ huynh trưởng của mình sẽ giết mình. Chuyện đó làm bệ hạ sinh ra sợ hãi với binh quyền."
"May là bệ hạ tuy sợ, nhưng có dũng khí đối diện với nó, vậy đã là đáng quý lắm rồi."
"Cho nên bây giờ quân binh không thể khiêu chiến tôn nghiêm bệ hạ, phải cố gắng thân cận bệ hạ, bảo hộ bệ hạ, tuân thủ quy củ bệ hạ. Nếu không khi sợ hãi của bệ hạ lớn hơn dũng khí, lúc đó không phải chỉ thấy cái mông đầm đìa máu của Triệu Hiếu Tổ đâu, mà là cái đầu đấy."
Vân Sơ nghe vậy liền hiểu tình hình khi đó, bọn họ bạc đãi hà khắc với Triệu Hiếu Tổ một chút, chính là cho hoàng đế xem, cũng là một kiểu khổ nhục kế vậy. Tính toán tốt lắm, chỉ có điều họ không nghĩ tới quân tốt bị đối xử bất công rồi.