"Đáng lý ra mà nói, những lời này không tới lượt tên tiểu quan bát phẩm như ngươi nghe, đám lão huynh đệ ở đây hẳn là hiểu cả, song có những chuyện vẫn nên nói cho rõ ràng vẫn hơn." Lý Tích chuyển sang gương mặt nghiêm túc hơn:" Lão phu tìm hết nhân tài có thể dùng trong quân, chỉ có ba người lọt vào mắt lão phu. Ngươi và Bùi Hành Kiệm là hai trong số đó, lão phu nói là để đám tiểu bối các ngươi không hiểu chuyện cũ, tuổi trẻ xốc nổi làm càn, khi gặp chuyện không hiểu vì sao?"
"Người còn lại là ai, sau này ngươi sẽ phát hiện. Bùi Hành Kiệm sắp làm huyện lệnh Trường An rồi, ngươi nên giúp đỡ hắn cho tốt."
Vân Sơ ngạc nhiên:" Vãn bối giúp hắn ư?"
"Vì một tháng nữa ngươi tham gia khảo thí khoa tiến sĩ, sẽ được chọn làm huyện úy huyện Van Niên." Lý Tích phất tay nói:
Vân Sơ càng lúc càng không thoải mái, y không thích thứ ơn nghĩa ép buộc này, kháng cự:" Vãn bối định thi khoa minh toán."
"Không, ngươi sẽ thi khoa tiến sĩ, lão phu đã báo danh lên lễ bộ rồi, phía lại bộ cũng có chuẩn bị rồi, cho dù trong kỳ thi này ngươi không cần viết chữ nào cũng đỗ, thành tân khoa tiến sĩ năm nay, chỉ là xếp hàng không cao mà thôi."
"Khảo thí là để tuyển tài, tuyển tài há chỉ qua một bài thi là có thể xác định."
Lý Tích không cho Vân Sơ chút cơ hội phản kháng nào, đứng dậy nhìn phường Tấn Xương xanh ung tùm, nhìn tháp Đại Nhạn nguy nga chĩa thẳng lên trời, nhìn nhà ăn lớn đông nghìn nghịt.
Một cái phường Tấn Xương rách nát, chỉ ba năm đã gần như làm người ta không nhận ra được nữa, không tận mắt chứng kiến thì không sao tin được.
Ông ta kiếm cái bát trống, chia thuốc sát trùng trong bát mình ra một nửa đưa Vân Sơ.
Vân Sơ nhìn cái biểu tượng đầu lâu, người run lên:" Tôn thần tiên nói ..."
Lý Tích cười phá lên:" Cái lão đạo đó cả đời chỉ cứu người, đã bao giờ hại người đâu, cho dù là thêm thuốc vào rượu cũng chỉ là đồ tốt giúp kéo dài tuổi thọ mà thôi, cứ uống đi."
Nói xong cụng cạch một cái vào bát của Vân Sơ, ngửa cổ uống cạn.
Vân Sơ còn lựa chọn sao, uống vào, thuốc của Tôn thần tiên chưa chắc chết người, không uống, chết là cái chắc, đành ngửa cổ uống một hơi cạn luôn.
Uống một hơi hết nửa bát rượu cồn bảy ta bảy lăm độ, Vân Sơ vẫn đứng vững vàng, ngược lại Lý Tích không lạc quan, trước tiên phả ra một hơi rượu, sau đó khuôn mặt ngăm đen biến thành màu tím, sau đó tóm lấy Trịnh Nhân Thái bên cạnh mới đứng vững được.
Có điều phải bội phục lão già này, lão đảo vài cái, lắc lắc cái đầu phát ra tràng cười quái dị nói với Lương Kiến Phương:" Rốt cuộc cũng trúng ám toán của lão khốn ngươi."
Lương Kiến Phương cười ha hả:" Còn cho rằng cả đời ông tính toán không bỏ sót điều gì, hôm nay suýt ngã ngựa ở cái phường Tấn Xương nho nhỏ ha ha ha."
"Hôm nay trúng kế con chó già ngươi, hôm khác chúng ta tái chiến."
Sau đó được hai bộ khúc dìu đỡ loạng choạng rời đi, lúc này khỏi cưới ngựa nữa rồi, Vân Sơ an bài xe ngựa trong nhà đưa về. Khi y quay về thì khách đã đi quá nửa, đó là chuyện thường, không phải ai cũng muốn ăn uống ở nhà viên quan bát phẩm, hoàn toàn nể mặt Lý Tích thôi. Bọn họ chẳng để tên tiểu tốt như Vân Sơ vào mắt.
Bùi Hành Kiệm cùng Vân Sơ đi báo kiến một vòng, lần này khách rời đi càng nhiều hơn. Khi chỉ còn bốn năm người, bọn họ rời chiến trường vào nội trạch Vân gia uống trà.
Lương Kiến Phương nhìn Tô Định Phương:" Ông nói hay ta nói?"
"Ta nói, ông làm sao nói rõ ràng được." Tô Định Phương uống một ngụm trà, hơi ngẩn ra, lập tức nói:" Toàn lực gây dựng Trường An, đó là nhiệm vụ của hai ngươi."
Bùi Hành Kiệm hít sâu:" Nói vậy chuyện rời đo sang Lạc Dương đã được xác định rồi sao?"
Tô Định Phương xua tay:" Loại chuyện này sao có quyết định dễ dàng như thế được, bệ hạ không thích Trường An, đây là điều không phải bàn cãi. Song gia nghiệp tất cả mọi người cơ bản đều ở Trường An."
"Những năm qua, đất đai có thể dùng quanh Trường An ngày một ít, bách tính lại ngày một nhiều. Trường An nhìn tựa phồn hoa, thực ra rất yếu ớt."
"Đợi khi cơ sở của Trường An bị tiêu hao hết, sẽ rơi vào thời kỳ thiếu hụt. Vốn bọn ta tưởng rằng Trường An hết cứu rồi, nhưng từ thay đổi của phường Tấn Xương và Khúc Giang, làm bọn ta sinh ra hi vọng mong manh. Ít nhất dù Trường An bị cắt đứt viện trợ bên ngoài, vẫn có thể tự tồn tại."
Gây dựng Trường An là gây dựng sào huyệt cho quân đội.
Đừng thấy đám lão già này người là công, người là hầu, phong ấp không vài nghìn hộ thì cũng vài trăm hộ, nhưng bọn họ chỉ có quyền thu thuế, không có quyền quản lý.
Cho dù là thu thuế, thực ra cũng không phải vào tay họ, mà là quan viên địa phương thu tiền xong mới đưa cho họ.
Trên đời này chuyện không đáng tin nhất là tiền tài qua tay người khác. Giống như ruộng vĩnh nghiệp, ruộng khẩu phân, ruộng quan của Vân Sơ con mẹ đều ở trong Thái Sơn, một năm thu được bao nhiêu phải xem quan viên đương địa muốn ăn thịt hay là húp canh.
Người ta muốn ăn thịt thì Vân Sơ chẳng có cái gì, đôi khi còn nộp bù thuế.
Người ta muốn uống canh thì Vân Sơ có được ít lương thực và vải gai, cùng ít đặc sản địa phương. Ví như năm ngoái thiên hạ được mùa lớn, Vân Sơ được ba đảm mạch lép, sáu thở vải chẳng thể làm giẻ lau, đương nhiên còn có hai con thỏ và ba con gà rừng phơi khô.
Khi nhận được những thứ đó, Vân Sơ thiếu chút nữa xúc động khóc thành tiếng.
Tình hình đất phong của đám huân quý cũng chẳng tốt hơn Vân Sơ, trừ khi lợi hại tới mức Trường Tôn Vô Kỵ, chẳng những có tước vị Triệu Quốc công, còn kiêm chứ thứ sử Triệu châu, chỉ có thế ông ta mới có thể đem sản xuất ở đất phong cấp cho mình, mới trở nên giàu có.
Trừ ông ta ra, người khác dù là thân vương, khi về đất phong cũng phải tiếp nhận thừa tướng, trưởng sử mà triều đình ủy phái để kiềm chế. Càng không nói quan lại địa phương càng phòng họ hơn phòng trộm.
Các huân quý khác thì khỏi phải nói nữa, đất phong gặp thiên tai, bọn họ có nghĩa vụ cứu trợ bách tính, còn cái khác thực sự có thể quên đi được rồi.
Ruộng đất ở gần Trường an thì khác, năm xưa bọn họ theo cao tổ, thái tông đánh dẹp thiên hạ, vì chiến công mà có được đát đai.
Số đất đai này cơ bản do các lão bà của họ đích thân quản lý, thu hoạch xong trừ nộp thế ra thì toàn bộ là của mình, cho nên cái này mới là thứ thực tế nhất.
Đám lão già đó ăn uống thỏa thuê vỗ bụng bỏ đi, chẳng những để lại một cái sân bừa bộn còn khiến Vân Sơ cả đêm mất ngủ, bao nhiêu nhân vật lớn trong quân đội tới đây như thế, làm sao qua mắt được ai? Hơn nữa Vân Sơ biết, đám người này kéo tới đông như vậy chẳng phải thể hiện coi trọng với y, mà là cố tình gây chú ý.
Không rõ họ còn toan tính gì khác nhưng trong mắt nhiều người chắc chắn y bị đóng dấu lên mông rồi.