Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 235 - Q2 - Chương 016: Muội Tử Lớn Không Đánh Được.

Q2 - Chương 016: Muội tử lớn không đánh được. Q2 - Chương 016: Muội tử lớn không đánh được.

Ở Đại Đường, đất đai là nguồn tài phú, không cần biết là đất tốt xấu, chỉ cần mua được đất là nữ nhân biết sống. Vân Sơ cho rằng quan điểm đó là sai lầm, kết quả vừa mới nói ra, bị Ngu Tu Dung và Thôi nương tử phản bác, bọn họ cố chấp cho rằng, đất đai là quan trọng nhất. Nếu tài sản trong nhà bị bán đi, hơn trăm mẫu đất Khúc Giang là tài sản cuối cùng bị bán.

Còn về phần nhà ăn lớn ở phường Tấn Xương ngày kiếm đấu vàng, là thứ nên mang đi trao đổi hoặc từ bỏ trước khi phá gia.

Rượu cồn, chăn bông, áo lông thì được hai nữ nhân này quy hoạch vào tài phú không thể chia tách, nếu ngày nào đó Vân gia gặp chuyện không may phải dựa vào trăm mẫu ruộng với mấy thứ tài nghệ này để quật khởi lại.

Người dụng binh cũng giống như thế nước chảy, luôn vô định, vô hình tuỳ cơ ứng biến, không có quy định và mô hình làm mẫu. Đó là lời trên binh thư, nhưng trong mắt Ngu Tu Dung và Thôi nương tử thì ruộng đất là vĩnh hẳng. Mà đâu chỉ hai người họ, đó là suy nghĩ cho toàn bộ người Trường An.

Cho dù bây giờ một mẫu ruộng ở Quan Trung, năm được mùa chỉ sản xuất chưa tới 200 cân, đó là ruộng nước đấy. Với giá lương thực Trường An hiện nay là 8 tiền một đấu, cứ tính một mẫu 300 cân đi, mới được 30 đấu, cả năm kiếm 240 tiền. Rồi tính thu nhập sau khi thu hoạch lúa mạch trồng kê hoặc kiều mạch, không tính nhân công, một năm nhiều nhất được 400 tiền.

Chết người hơn là, ruộng nước ở phụ cận Trường An, giá 11 quan một mẫu, là 1 vạn quan 1000 tiền. Như thế cần vào gần 30 năm không ăn không uống mới thu hồi được tiền mua đất, thế là quá nửa đời người rồi.

"Chàng không thể tính như thế được." Ngu Tu Dung sau khi nhận sinh lễ thì không tránh Vân Sơ nữa, nàng sớm đặt mình ở vị trí chủ mẫu Vân gia, hơn nữa đặt một cách đương nhiên, chuyện gì nàng thấy thuộc trách nhiệm của mình thậm chí không ngại tranh luận với Vân Sơ:

Vân Sơ rất muốn cho Ngu Tu Dung cứng đầu cố chấp một cái tát, phát hiện vẻ mặt nàng rất kiên định, dù ăn đòn vân dứt khoát Vân gia phải đi theo con đường thôn tính đất đai.

Khi đang giằng co, Vân Sơ đột nhiên nhớ tới căn nhà minh mua rất lâu trước kia ... Khoản vay 20 năm, mỗi tháng phải trả 4000 mà lương của y chỉ 7000 .... Có khác gì người Đường mua đất đâu.

Minh ở vào thời khoa học kỹ thuật phát triển, tin tức thông suốt còn làm chuyện thiếu lý trí đó. Hi vọng Ngu Tu Dung và Thôi Nương tử, hai nữ tử nhà quê triều Đường có cái nhìn vượt thời đại là không đúng.

Nhà cửa và đất đai kỳ thực giống nhau, người Trung Quốc yêu thích hai thứ này, còn yêu mấy nghìn năm. Có tiền mua thứ mình thích, Vân Sơ chấp nhận.

Tiền trong nhà thực sự quá nhiều, nhiều tới mức tích hương trù của chùa Đại Từ Ân không muốn tiếp nhận nữa.

Nếu Vân Sơ đem một phần tiền ra đi mua đất, đẩy giá đất quanh Trường An lên thì cũng là một cách không tệ. Ít nhất không có nhiều người muốn mua nữa.

"Có phải vừa rồi chàng muốn tát thiếp không?" Đôi mắt của Ngu Tu Dung trợn to, vành mắt giận đến đỏ bừng, cặp mắt đen láy đó lại càng lúc càng sáng lên nhìn chằm chằm Vân Sơ, có thể nhìn ra, nàng không dễ bị khuất phục:

Nếu nói hai năm trước nàng mới là nụ đào chớm nở, giờ là bông hoa thẫm đẫm sương sớm, dáng vẻ thon thả phác hóa đường cong lung linh của thiếu nữ, bộ đồ xanh nhạt như màu lá, tôn khuôn mặt xinh xắn có chút lành lạnh.

Có điều đây không phải bông hoa trồng trong nhà kính, mà đóa hoa trải sương gió, còn mang gai góc.

Vân Sơ dám ra tay với nàng, chắc chắn phải trả giá.

Một cách rất nam nhân, Vân Sơ hùng hồn khẳng định: "Nói năng linh tinh, tổ tiên tám đời Vân gia chưa từng đánh lão bà."

"Đúng rồi, vậy nên mới ra sức đánh muội muội hả?" Vân Na vừa bóc hạt dẻ vừa nhảy vào chen lời:

Vân Sơ tức thì quay sang đe dọa: "Muội mà còn dám chạy tới phường Bình Khang, lần sau không phải dùng que trúc nữa đâu mà đổi sang dùng gậy đánh chân."

Vân Na gân cổ cãi: "Muội đi xem Công Tôn tỷ mua vũ cơ, xem xem chân bọn họ có phải dài hơn chân muội không, huynh bằng vào cái gì mà đánh muội."

Ngu Tu Dung thấy Vân Na giận thật rồi, vội vàng ôm lấy nó an ủi:" Phường Bình Khang đúng là không phải nơi tốt, muội sau này muốn gặp Công Tôn tỷ, ta sẽ mời tỷ ấy tới nhà. Chúng ta ở nhà xem tỷ ấy mua vũ cơ là được, không được chạy tới phường Bình Khang nữa."

"Vì sao không thể tới, nơi đó náo nhiệt lắm." Vân Na ương bướng nghênh mặt lên:

"Aaa … " Vân Sơ thấp giọng gầm lên, siết chặt nắm đấm ra ngoài, Vân Na đã lớn rồi, thực sự không thể đánh nó nữa:

Giờ là lúc Ngu Tu Dung nên biểu hiện trưởng tẩu như mẫu, trong quá trình trưởng thành của nữ hài tử, người làm ca ca như y, rất nhiều lời không thể nói:

Thôi nương tử vội vàng chạy theo Vân Sơ nói đỡ:" Vân Na tiểu nương tử thông minh lắm, lang quân đừng giận như thế, đợi lớn thêm một chút, tiểu nương tử sẽ hiểu thôi."

Vân Sơ nổi giận với nàng:" Ba năm trước ngươi nói với ta như thế, bây giờ vấn nói thế, khi nào nó mới lớn?"

Thôi nương tử chẳng sợ, còn che miệng cười:" Nếu tiểu nương tử thực sự lớn rồi, lang quân sẽ lại không muốn tiểu nương tử lớn."

Nhắc tới chuyện cưới gà của Vân Na, trong lòng Vân Sơ không thoải mái, nhân tuyển muội phu nhất định phải chọn cho kỹ. Trong nhà phải có tiền, có địa vị, phải tuấn tú thông minh, tính tình hiền hòa, bị Vân Na đánh vẫn một lòng một dạ thích nó.

Nếu không phải như vậy thì muội phu dễ đi sớm lắm.

Nhìn một đám nữ nhân tròn xoe mặc máy mềm bó ngực màu xanh đốm trăng lăn qua trước mắt mình, Vân Sơ nói với Thôi nương tử:" Trước kia ta nói, chỉ cần họ tìm được ý trung nhân có thể rời nhà, sao mãi không thấy ai rời đi?"

"Hai năm rồi bọn họ cũng tích được không ít tiền."

"Có ngốc mới đi." Thôi nương tử nói xong còn cố tình liếc mắt đưa tình với Vân Sơ:" Có lang quân nơi nào đáng tin hơn lang quân nhà ta, sao phải đi?"

Vân Sơ rùng mình:" Ngươi bây giờ cũng không đứng đắn rồi đấy, muốn họa hại người ta đi chỗ khác, đừng làm ta buồn nôn."

Thôi nương tử cười híp mắt:" Ba năm qua thiếp thân mới thấy mình thực sự sống, những khổ đau phải chịu đựng trước kia, giờ không thấy là khổ đau nữa, không có nó thì đâu ra ngày tháng tốt đẹp tự do tự tại thế này."

Vân Sơ thở dài, bảo Cửu Phì dẫn con ngựa mận chín tới, chuẩn bị tới phường Quang Phúc ăn bánh kẹp thịt, hôm nay y bị Vân Na, Ngu Tu Dung và Thôi nương tử làm giận không nhẹ.

Cừu Phỉ vốn là tên mặt rỗ có chút đường nét, bây giờ biến thành cái bánh lớn rải đầy vừng, Vân Sơ hỏi:" Ngươi không định thành thân, sinh con, nối dỗi tông đường à?"

"Trước kia tiểu nhân có con cái, có lỗi với tổ tông, giờ không muốn sinh nữa."

Lại thêm một kẻ muốn ở lỳ ăn bám Vân gia hết đời rồi.

Bình Luận (0)
Comment