Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 237 - Q2 - Chương 018: Luôn Luôn Cần Chuẩn Bị Trước.

Q2 - Chương 018: Luôn luôn cần chuẩn bị trước. Q2 - Chương 018: Luôn luôn cần chuẩn bị trước.

Vân sơ ngẩng đầu lên trời, rõ ràng cảm giác có con chim quái dị bay qua kêu quác quác, hắng giọng mất mấy lần mới nói được:" Tự đốt nhà không tính, có điều nếu ngươi muốn làm thế cũng được, ai bảo ngươi quen ta. Đợi đấy, lâu thì ba ngày, nhanh thì một ngày, sẽ có người của phường Tấn Xương và huyện Van Niên tới đo đất."

"Ngươi cũng nói với những người vốn bán địa khế, số nhà này tối đa sẽ vào ở được trước khi nhập đông. Nói là lý trưởng phường Tấn Xương nói."

Chàng trai đột nhiên móc tiền bánh vừa rồi, đặt vào tay Vân Sơ.

"Không phải ngươi nói không bao giờ cho người khác ăn bánh của ngươi miễn phí ở, dù cha mẹ tới cũng phải trả tiền, sao lại đổi tính?" Vân Sơ ngạc nhiên:

"Hôm nay và ngày mai tiểu nhân không ăn nữa, nguyện nhịn đói hai ngày để mời ngài ăn bánh." Chàng trài cười khoe hết hàm răng:

Vân Sơ cười ha hả, vỗ vai chàng trai, thuận tiện cầm nắm tiền ném vào lòng phụ nhân đang cho con bú, một đồng còn đập trúng bầu vú mơn mởn của nàng. Sau đó nhảy lên ngựa mà đi, tư thế anh hùng hảo hán, rất có ý vị "sáng rời cửa tây, chiều xách đầu người về", hào sảng tiêu sái không nói lên lời.

Hành động đó của Vân Sơ làm lão bà của chàng trai mắt si dại nhìn theo tới rơi lệ, làm chàng trai bấy giờ mới phát hiện lão bà của mình đứng đó cho con bú nãy giờ, áo kéo thấp tới lộ cả bên không cho con bú, nổi trận lôi đình chạy ra đuổi theo Vân Sơ hét lên:" Trả bánh đây."

Vân Sơ tâm trạng rất tốt về tới nhà thì Ngu Tu Dung chưa đi, liền chia cho nàng một cái bánh, thấy Thôi nương tử rảnh rỗi bày trò pha trà trong lương đình, nói:" Gọi mấy công đầu tới đây, nói mảnh đất bị hỏa hoạn của phường Quang Phúc nên khởi công rồi, chuẩn bị đo đạc, vật liệu, tranh thủ trước khi nhập đông giúp bách tính có chỗ ở."

Thôi nương tử ngạc nhiên:" Không phải lang quân đợi thêm một thời gian nữa, như vậy chúng ta có thêm đất xây khách sạn và nhà ăn lớn à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Sắp chết người rồi, đợi thêm nữa tổn hại âm đức, ta muốn tích chút đức cho con ta."

Thôi nương tử nghe câu này gian nan quay sang nhìn Ngu Tu Dung thẹn tới đỏ mặt:" Có rồi à?"

Ngu Tu Dung vốn xấu hổ, Thôi nương tử hỏi thế, cả cổ cũng đỏ rực, như quết lớp song, phì Vân Sơ một cái rồi bỏ chạy.

Vân Sơ giang tay tỏ vẻ vô tội:" Ta chỉ nói tích đức cho con ta, chứ có nói là bây giờ có con đâu."

Thôi nương tử thở phào:" Lang quân, không thể như thế, nếu muốn Tu Dung nương tử thì nên thành thân sớm, thiếp thân thấy hai người tiếp tục thế này, sẽ có một ngày lời khốn kiếp của Địch Nhân Kiệt công tử sẽ ứng nghiệm."

"Tu Dung nương tử là đại phụ, phải đường hoàng cưới về, không được có thai trước."

Vân Sơ thậm chí còn chưa hôn môi Ngu Tu Dung, làm sao mà có con cho được, nếu mà có con thì Vân Sơ phải hỏi cho ra nhẽ. Tính ra Ngu Tu Dung còn hơn Vân Sơ nửa tuổi, nữ hài tử mười bảy tuổi của Quan Trung có vẻ phát triển hơn nơi khác, cho nên Ngu Tu Dung vóc dáng tha thướt, đường cong uốn lượn. Không giống như Vân Na, nó chỉ cao lên, trước sau y hệt.

Mặc dù không có thân hình muốn nổ tung bất kỳ lúc nào của Công Tôn Đại Nương, nhưng dư sức xứng với mình rồi.

Lần trước nhìn thấy Ngu Tu Dung mắt lập lờ xuân ý, mặt như quả táo chín, Vân Sơ không nhịn được đánh lén hôn lên má nàng. Nếu không phải y thân thủ cao cường thì đã ăn một cước đoạn tuyệt tử tôn.

Thế là đúng một tháng Ngu Tu Dung không tới Vân gia.

Vân gia đưa sính lễ là tam môi lục chứng được người người chứng kiến, sính lễ không nhiều trừ những thứ theo phong tục như chim nhạn, chỉ thêm bốn thứ khiến không biết bao nhiêu n ữ tử Trường An rơi lệ thôi.

Một con ngựa trắng, nghe nói là lấy từ chuồng ngựa của vương tử Hồi Hột, trên mông có hoa văn đầu sói. Một bức tượng phật Di Lặc bằng bạch ngọc, nghe nói là sính lễ do muội tử Vân Sơ thêm vào, do công tượng "Hán Bát Đao" trừ danh Trường An dùng nửa năm điêu khắc ra.

Quý trọng nhất là còn bức tượng còn được Huyền Trang đại sư chúc phúc, thành lễ vật quý nhân.

Về phần sau đó 2000 lượng hoàng kim và xưởng làm giấy có hơn 100 công tượng thì không đáng nhắc tới nữa rồi. Dù là Ngu Tu Dung, sau khi thấy sính lễ liền ngay lập tức kéo về Vân gia.

Không phải nàng không nhận, mà nàng căn bản không dám để thứ này ở nhà, chỉ có để ở nhà Vân Sơ là an toàn nhất.

Mây năm qua phường Tấn Xương đánh chết không biết bao tên trộm leo tường vượt mái rồi, thường vào trong phường liền mất tích.

Sau đó là ổ tặc trong thành gặp họa, đám người bất lương Trương Giáp hai năm qua chỉ dựa vào bắt trộm thôi cũng kiếm không ít gia sản, sự võ dũng vang danh kinh thành.

Mọi thứ đều thuận lợi, nhưng Vân Sơ không lơi lỏng, vì trên trời hình như có lão già khốn kiếp, thấy người ta sống tốt quá là không chịu được.

Sau đó là sự cố xảy ra.

Mỗi năm vào tháng 5, thành Trường An đều có mưa lớn.

Vừa có dấu hiệu sắp mưa lớn là phường Tấn Xương dáo dác, khơi thông kênh, dọn thủy lộ, tháo hết nước trong ao, đóng cống ngầm. Không cho nước mưa, nước ô nhiễm làm bẩn nước trong phường. Hơn nữa Vân Sơ đích thân dẫn người kiểm tra, phát hiện nhà nào có nguy cơ bị sập là phá trước, không để lại chút ẩn họa nào.

Tiếp đó chuẩn bị than đá, củi, bố trí lượng lớn vôi sống và than củi trong nhà kho, chuẩn bị thuốc phong hàn, trị ngứa, tiêu chảy.

Sở dĩ chuẩn bị những thứ đó là vì bài học xương máu không dám nhớ lại, khi y lần đầu tiên gặp trận mưa lớn ở Trường An, nước ào ào trút xuống như trời bị thủng đáy vậy. Phường Tấn Xương vốn khô ráo, chỉ nửa tiếng là thành ao, nước khắp nơi, đồ đạc nổi lềnh phềnh. Trong vòng một ngày có 67 ngôi nhà sụp đổ, tường phường sập sáu chỗ, chín người bị chết. Đợi nửa tháng sau dọn dẹp thì người đã thành xương trắng.

Cho nên năm nay Vân Sơ ra sức chuẩn bị phòng nạn cứu nạn, còn chuyên môn lập đội cứu nạn, chỉ cần nơi nào xuất hiện nguy hiểm là tới đó, chính là những trai tráng khỏe mạnh nhất trong thôn đeo băng đỏ diễn luyện ở mảnh đất rộng mà Địch Nhân Kiệt thấy hôm đó.

Ngoài ra còn có một đội cơ động, do Vân Na đứng đầu, thành phần là đám tiểu đệ có mặt khắp ngóc ngách trong phường của nó, nhiệm vụ chủ yếu là canh phòng đám đạo tặc thừa lúc hỗn loạn lẻn vào trộm đồ trong phường.

Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ rồi, Vân Sơ không sợ ông trời nữa.

Bình Luận (0)
Comment