Buổi chiều, bầu trời vốn trong xanh, đột nhiên mây đen kéo tới, mặt đất thoáng chốc tối sầm.
Đồng thời chân trời sấm rền từng hồi, người dân phường Tân Xương sớm đợi trận mưa này tới, ai nấy hoa chân mua tay, người nào vào vị trí người nấy, chuẩn bị chống lại thiên uy.
Vân Sơ đứng ở trước nhà kho phường Tấn Xương, người mặc bộ quần áo võ sĩ màu trắng, chân mang giày da màu đen ống cao, ống tay áo buộc gọn gàng, thần thái như tướng quân sắp ra trận. Bên cạnh là Vân Na hôm nay mang cả giáp da ra mặc lên người, tay cầm gậy bóng chày, gương mặt nghiêm nghị khác hẳn thường ngày.
Một tiếng sau, mây đen vần vũ như yêu quái sắp tới, từng cơn gió lớn làm cánh quạt lớn bị tháo đi các tấm gỗ kêu kẽo kẹt tựa hồ muốn đổ bất kỳ lúc nào.
Vân Sơ ra lệnh đội cơ động kiểm tra lần cuối, xem các khâu chuẩn bị có sai sót gì không, ông là Lưu Nghĩa đứng giữa sân gió lộng lớn tiếng quát tháo.
Lại một tiếng nữa, rắn điện chạy lằng ngoằng trên trời, chớp nối nhau lên tiếp, làm mây đen tựa hồ khảm viền vàng. Rồi lại một tiếng nữa, nước mưa to như hạt đỗ ào ào trung xuống. Toàn bộ tráng đinh phường Tấn Xương được động viên, ai nấy trở nên khẩn trương, phụ nữ có thai và trẻ con được Vân Na theo lệnh ca ca đưa về bố trí ở nhà mình nằm tại chỗ cao.
Cả phường chó chạy gà bay một hồi thế rồi … mây tan mưa tạnh, Vân Sơ nhìn bầu trời nắng ráo, muốn chỉ ông trời mà chửi, chơi nhau à?
Phường dân đã chuẩn bị khổ chiến ai nấy cùng lý trưởng nhìn mặt trời bống nhiên sáng rực mà ngẩn ra.
"Lý trưởng, chuẩn ta có cần cả phường đề phòng nữa không?" Phường chính Lưu Nghĩa mặc áo tơi dày, tay cầm xẻng sắt, cẩn thận nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của lý trưởng:
Ai cũng thất vọng.
Nếu như không chuẩn bị gì, mưa to không tới, phường dân sẽ vái trời tạ ơn, cho rằng mình may mắn, được ông trời chiếu cố. Nếu như chuẩn bị không đầy đủ, vậy cũng không thất vọng, chỉ có rằng mình đỡ phải chịu tội.
Giờ vì phòng phạm mưa lớn mà lý trưởng vũ trang tới tận răng, chuẩn bị cả tháng trời, chỉ đợi tác chiến với mưa lớn, cuối cùng không đánh mà thắng. Thời buổi bây giờ mưa cũng khốn nạn như vậy đấy, toàn hạng sợ mạnh hiếp yếu. Bọn họ chuẩn bị hết rồi, đang đợi mưa tắm rửa đường phố phường Tấn Xương, vậy mà mưa qua loa là xong.
Làm người ta thất vọng biết bao.
"Oe oe oe ..." Một tràng tiếng trẻ con khóc đánh thức mọi người:
Vân Sơ đờ đẫn quay đầu, bà đỡ đẻ hớn hở nói với một hán tử:" Hợp Sinh, Hợp Sinh, bà nương ngươi sinh rồi, là nhi tử, mẹ con bình an."
Hán tử tên Hợp sinh hú lên, cứ như chưa bao giờ sinh con vậy, chạy vào đại môn Vân gia.
Vân Sơ tuyệt vọng nhìn bầu trời không có lấy một đám mây, một ngọn gió, thẫn thờ bảo Lưu Nghĩa:" Nên làm gì thì làm nấy đi, xem ra mưa không tới đâu."
Lưu Nghĩa đau lòng lải nhải:" Nếu thế chẳng ta uổng công chuẩn bị, uổng công diễn luyện, còn lãng phí bao nhiêu thời gian. Nhà ăn lớn vì thế mà đóng cửa hai ngày, mất bao nhiêu là tiền."
Vân Sơ rống lên:" Ngươi đâu, mở công ngầm ra cho ta, thả Lưu Nghĩa xuống đó bơi, tháo nước vào nhà ông ta, để ông ta kháng lũ."
Lưu Nghĩa co giò chạy mất, ông ta biết nếu còn lắm mồm, lý trưởng thẹn quá hóa giận có khi cho nhà ông ta kháng lũ thật.
"Phụ nhân nhà khác sinh con trong nhà ta, chẳng lành tí nào." Thôi nương tử ngồi dưới mái hiên nói:
"Ai bảo các ngươi không chịu đẻ, các ngươi mà đẻ trong sân nhà ta toàn tiểu phó dịch, tiểu nha hoàn chạy khắp nơi rồi."
"Lang quân toàn nói lời tức giận."
Vân Sơ hậm hực về thư phòng, lật lịch ra xem ngày mùng ba tháng năm, năm ngoài vào khoảng thời gian này trận mưa lớn kia hại phường Tấn Xương không nhẹ, nhưng vì trận mưa đỏ mà xử lý hết mấy căn nhà và tường nguy ngập của phường.
Vân Sơ vào chùa Đại Từ Ân không còn Huyền Trang, leo lên tháp Đại Nhạn cao vút, dõi mắt nhìn ra xa hết cỡ, xem có mây đen không, chỉ thấy toàn thành trong ánh tịch dương vàng rực.
Xa xa trên Long Thủ Nguyên cỏ xanh biêng biếc, làm cả tòa thành mỹ lệ như một bức tranh.
Sao lại không có mưa chứ?
Vân Sơ ngẩng mặt nhìn trời, cảm giác có lão già nào đó đang vuốt râu nhìn mình cười đểu.
“Con mẹ nó tại sao không có mưa?”
Vân Sơ đứng trên tháp cao tức tới dậm chân đấm ngực.
Tháp Đại Nhạn nằm ở chính giữa phường Tấn Xương, cũng là nơi cao nhất trong thành, nên giọng lý trưởng truyền rất xa, tiếng gầm chất chứa căm phẫn thấu trời xanh đó làm ai nghe thấy cũng rùng mình, bọn họ lén lút dặn nhau, mấy ngày tới tuyệt đối đừng nhắc tới chữ mưa trước mặt lý trưởng.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Vân Sơ cả đêm ngủ không ngon bật dậy một cái mở cửa sổ ra nhìn, vẫn không mưa, trời trong tới quá thể đáng, xem ra hôm nay lại là một ngày nắng nóng buồn chán.
Thở hắt một hơi, lập luyện, ăn sáng xong, Vân Sơ cưỡi con ngựa mận chín tới công trường phường Quang Phúc, không để ý trong nhà hôm nay im ắng khác thường, ai nấy lấm lét nhìn minh.
Phóng ngựa nhanh trên trì đạo của Chu Tước đại nhai, chẳng mấy chốc tới nơi, lúc này đang có đại đội xe trâu, xe ngựa, xe lừa đang vận chuyển rác thái kiến trúc của phường Quang Phúc ra ngoài thành.
Bùi Hành Kiệm tới sớm hơn Vân Sơ, khi Vân Sơ tới nhà đôi tiểu phu thê kia thì Bùi Hành Kiệm đi tới, tay cầm cái bánh kẹp thịt, vừa ăn vừa nói với Vân Sơ:" Ngươi thực sự xây nhà miễn phí cho người ta, không mưu lợi à? Ý ta nói là xây nhà gạch cho phường dân, chỉ lấy đi nửa số đất là chuyện có lãi à?"
Vân Sơ mua tay lấy bánh:" Ta không chỉ mua đất, còn mua dân cư đông đúc xung quanh, cùng với hoàn cảnh cư ngụ được gây dựng nhiều n ăm. Chưa nói nơi này gần Chu Tước đại nhai, huynh n ói một căn nhà ở đây giá bao nhiêu?"
Bùi Hành Kiệm nghĩ:" Một mẫu nhà già 200 quan."
Vân Sơ không cần che giấu:" Người Trường An không trồng cây trong sân, mà người bình thường cũng không cần hoa viên, nửa mẫu là đủ xây căn nhà hai tầng cực tốt rồi ..."
"Nhưng mà giá gạch ngòi đắt lắm, còn tiền vận chuyển ... "
"Đợi xây nhà xong ta sẽ trả tiền công, tiền vật liệu cho họ, sau khi cho phường dân số nhà họ đáng có, còn 20 căn nhà nữa. Huynh cần không, ta bán giá gốc 200 quan một căn thôi."