Bùi Hành Kiệm xem bản vẽ mà Vân Sơ đưa ra, nhìn ghi chú trên đó tính toán chi phí trên đó, xem đi xem lại một hồi, thốt lên:" Ngươi đã bắt đầu bán nhà chưa xây à?"
Vân Sơ giang tay:" Không bán lấy đầu ra tiền trả tiền công cho nhà cung ứng vật liệu ở chợ Tây với các đội thi công?"
"Nói cách khác ngươi chẳng bỏ đồng nào cả, chỉ bằng mỗi cái miệng, sau đó xây dựng xong còn phố bị hỏa hoạn, còn kiếm được một khách sạn cực lớn và nhà ăn cực lớn." Bùi Hành Kiệm bắt đầu run chân, không nhịn được rống lên:
"Bằng vào cái gì chứ, sao người ta lại tin lời hứa hẹn của ngươi?"
Vân Sơ nhàn nhã nói:" Bằng vào việc Vân Sơ ta không có chút bằng cứ nào vượt vạn dặm đường đem trăm vạn tiền đưa người cô quả. Nên người ta nghe ta, tin ta sẽ trả tiền sau khi xây xong nhà, không ít huynh đi khắp thành Trường An xem, ai nghe tới Vân mỗ không giơ ngón cái nói một câu hảo hán?"
Bùi Hạnh Kiệm đang định nói gì thì thấy một con ngựa điên cuồng chạy tới đem văn thư truyền bằng bồ câu cho hắn.
Kiểm tra dấu si xong, hắn mở văn thư ra xem, cả kinh nói:" Bệ hạ đêm qua ở cung Cửu Thành gặp phải lũ."
Nghe thế Vân Sơ thấy sống mũi cay cay, trận mưa khốn kiếp kia cuối cùng cũng tới rồi, chỉ là nó lại tới cung Cửu Thành mà không phải ở Trường An.
Khốn nạn! Ngươi có mọi thứ rồi, mà tới mưa cũng cướp của lão tử à?
Khi Vân Sơ còn đang ngây ra vì cay cú trận mưa kia khiến y uổng công thì Bùi Hành Kiệm đẩy y một cái:" Quân dân tử thương hơn ba nghìn ... Được rồi, chỉ có thế thôi, mau nói cho ta biết người làm thế nào bằng vào mỗi cái miệng kiếm được nửa con phố ..."
Hai người vừa thì thầm vừa rời khỏi hiệu bánh, chàng trai tuy làm bánh cho Vân Sơ kẹp toàn thịt ngon nhưng lờ y đi, ngược lại bão bà của hắn chỉ cần thấy Vân Sơ tới là thích đi ra cho con bú.
"Ái dà dà, lão nhân gia, không dám, cởi bỏ khó khăn cho bách tính là chức trách của quan viên mà. Lão nhân gia yên tâm, trước khi nhập đông nhất định để cả nhà vào ở trong nhà nói chắc chắn. Chỉ là khả năng thời gian phơi năng hơi ít, mùa đông phải chú ý giữ ấm."
"Không dám, không dám, quan phủ tất nhiên phải yêu dân mà. Lần xây nhà này khác trước kia, phía dưới làm xưởng, bên trên để ở, rộng lắm ... Ồ nhà lão nhân gia làm gương đồng ạ, thế thì tốt quá ..."
Bùi Hành Kiệm đi theo Vân Sơ một đoạn đã có mấy nhóm bách tính tới khấu đầu, có điều người ta chẳng để ý tới Bùi Hành Kiệm, chỉ ra sức bái lạy Vân Sơ.
Nghe lời Vân Sơ nói Bùi Hành Kiệm càng ngứa hết cả răng, có kẻ kiếm tiền của người ta lại còn đưa bản thân thành Phật sống muôn nhà thế này.
Đồng thời hắn cũng nhận ra, Vân Sơ tiếp xúc với bách tính hết sức tự nhiên, y có thể mặt không đổi sắc đỡ một lão phụ người bốc mùi thối đi đường, nắm lấy đôi bàn tay đầy vết chai của ông cụ, thương xót ông cụ cả đời sống vất vả.
Y còn bẻ bánh kẹp thịt cất trong lòng ra làm đôi, nửa cho thằng bé mũi thò lò, tay bẩn vẫn ăn thoải mái.
Nhìn thấy trúc, Vân Sơ nổi điên, gọi đốc công tới, cởi giày ra đánh túi bụi, vừa đánh vừa chửi:" Công trường của lão tử tuyệt đối không cho dùng trúc, ai dám dùng trúc thay chỗ gỗ, lão tử không trả một xu, còn xô đổ nhà bắt ngươi xây lại."
Cho dù đốc công kia không ngừng giải thích rằng thứ này dùng làm giàn giáo xây nhà thôi, Vân Sơ không nghe giải thích, đánh càng dữ, hạ lệnh dù lắp giàn giáo cũng phải dùng gỗ cho lão tử.
Thấy đốc công khóc mếu mão, Bùi Hành Kiệm thấy Vân Sơ quá đáng.
Không ngờ Vân Sơ đánh xong liền giảng lý lẽ, nói tới nền móng, tới độ dày của tường, nói tới khó khăn bách tính, cả đời chỉ có thể xây một cái nhà, xây một cái tích góp bao năm, phải xây cho chắc, phải xây cho vững, xây cho bách tính yên tâm ở. Nói cho bách tính xung quanh rơm rớm nước mắt cảm động, nói cho đốc công khóc thảm thiết.
Bùi Hành Kiệm phải hổ thẹn, vừa rồi hắn còn cho rằng Vân Sơ là tên thương cổ tham lam gian xảo, giờ hắn thấy con người Vân Sơ rất được.
À, đương nhiên, cũng có khả năng đốc công không phải cảm động mà bị đế giày cứng của Vân Sơ đánh trúng múi thôi.
Đánh mắng xong Vân Sơ lập tức yêu cầu bỏ hết trúc khỏi công trường, tuy dùng trúc làm giàn giáo chắc chắn an toàn hơn dùng gỗ, Vân Sơ vẫn quyết định dùng gỗ. Bởi vì .... Một khi bách tính nói tới chất lượng nhà, đầu tiên sẽ nói, cả giàn giáo còn bằng gỗ, nhà làm ra còn phải nghĩ à?
Tai hại là sau này nảy sinh quan niệm méo mó ai lấy trúc làm giàn giáo thì là biểu hiện của làm ăn qua loa tùy tiện.
Đứng trước đống gạch ngói chất cao như núi, Vân Sơ tìm một cái búa, chỉ huy bách tính thoải mái rút gạch ngói trong đó ra, sau đó đập trước mặt họ, kiểm tra gạch ngói có hợp cách không?
"Lang quân, đều là gạch ngói tốt, đập vào tiếng kêu trong, nung rất kỹ rồi ạ."
“Ai dám nghi ngờ lang quân chứ ạ, lão thân xé miệng kẻ đó.”
Phường dân nhìn đống gạch ngói bị đập nát mà xót xa, cầu xin Vân Sơ không cần thử nữa, đều là đồ tốt cả.
Vân Sơ ném gạch nát đi, lớn giọng nói với bách tính phường Quang Phúc:" Mọi người theo dõi sát vào, đây là nhà xây cho mọi người đấy, sau này người già dưỡng lão ở đây, người trẻ cưới vợ sinh con ở đây."
"Một căn nhà phải sống trăm năm, không phải là chuyện một đời người đâu."
"Ta chỉ có một mình, có hai đôi mắt, không nhìn thấy hết cái công trường lớn thế này, cần mọi người bỏ công nhiều hơn, thấy vấn đề báo với ta, ta xử lý họ. Nếu các ngươi không nhìn ra, sau này nhà hỏng cũng đừng tìm ta mà khóc."
Đám hộ mất nhà rối rít gật đầu:" Sao có thể thế được ạ, nhà mình mình không trông, chẳng lẽ để lang quân ngầy đêm trông hộ."
"Không có cái lý đó, lang quân yên tâm, chỉ cần phát hiện ra vấn đề, bọn tiểu nhân nhất định nói với lang quân."
Bùi Hành Kiệm tròn mắt Vân Sơ nhẹ nhàng đem hết phiền toái đẩy cho cả bách tính, sau này có vấn đề gì y vô can, người ta chỉ có thể trách bản thân ... Hắn chẳng biết phải nói sao về con người này nữa.
Nói y tham lam á, y lại là người có tấm lòng, không muốn bỏ giá thấp ra mua đất của bách tính, thà bỏ nhiều tiền xây nhà cho bách tính để đổi.
Quan viên quen dùng trò lấy thứ xấu tráo thứ tốt, y khinh không thèm làm. Vừa rồi kiểm nghiệm vật liệu, thứ nào cũng là đồ tốt, cả đá vôi trải nền, dùng tay bóp thử cũng là hàng thượng hạng, nắm trong lòng bàn tay còn âm ấm.
Y đúng là đã giúp những bách tính không có khả năng xây nhà xây lên căn nhà để bọn họ dung thân, bách tính chẳng những không thiệt. Thậm chí có thể nói là lãi, vì Vân Sơ nói rồi, nhà nơi này tương lại có thể bán 200 quan. Mà nhà bách tính trước kia tuy lớn, nhưng 100 quan còn chưa tới.
Ai cũng hài lòng, Vân Sơ kiếm được tiền tất nhiên là hài lòng, bách tính có nhà mới cũng hài lòng, tên đốc công vừa rồi bị Vân Sơ dùng giày đánh tới khóc lúc này cũng cười hì hì, rõ ràng là hắn cũng lãi lắm mới cười như thế.
Chỉ là ... Y chẳng bỏ ra một đồng nào cả.
(*) Đại Đường cũng phân lô bán nền, thật ko cho người ta sống nữa.