Bùi Hành Kiệm tự biết đầu óc mình có hạn, không nhìn thấu chuyện bí ảo trong việc làm của Vân Sơ, cho nên hắn đi tìm trí giả có thể giúp mình giải đáp.
Tô Định Phương đang chơi cờ tướng, nghe vậy đặt quân cờ xuống:" Làm được việc người khác không thể làm, đúng là hùng tài."
Bùi Hành Kiệm bứt tóc không biết bao lần rồi, tráng hán như thế làm động tác này, không khỏi có chút buồn cười:" Đệ tử chỉ không hiểu, ai là người tổn hại trong chuyện này?"
"Không phải quan phủ, không phải Vân Sơ, bách tính cũng không, những thương cổ cung ứng vật liệu không, công tượng xây dựng rõ ràng là không, người mua nhà mới của Vân Sơ càng không phải."
"Nhưng đệ tử không tin trên đời này có chuyện từ không hóa có."
"Không tính khách sạn và nhà ăn lớn, Vân Sơ còn thừa hơn 20 căn nhà mới để bán ra ngoài. 20 căn là 4000 quan, số tiền này bố trí cho 70 hộ gặp tai nạn."
"Đệ tử nghe nói đó mới chỉ là đợt một, đợt hai còn có hơn 100 hộ không bị tai nạn, sẵn sàng dùng căn nhà cũ kỹ của mình, dựa theo kế hoạch Vân Sơ đề xuất để đổi phòng."
"Ân sư, cứ như thế này, lời nói muốn dùng vàng bạc bọc thành Trường An của Vân Sơ không phải là lời say rượu. Chỉ cần cho y thời gian, y sẽ làm được."
Nói tới đó hắn gần như đấm đầu mình, chuyện này càng nghĩ càng điên đầu.
Tô Định Phương khẽ đánh vào tay hắn:" Tài năng của ngươi không phải ở mặt này, đừng tự làm khó bản thân nữa."
"Vân Sơ ở dưới đất lan rộng, người ở trên mặt đất lớn mạnh, Tiết Nhân Quý bay cao. Như thế trong vòng ba mươi năm, chúng ta có thể kê cao gối ngủ kỹ, đế vương là ai cũng không quan trọng, dù gì cũng là hậu nhân Lý thị."
"Không cần so với người khác ở lĩnh vực không sở trường, tin rằng Vân Sơ cũng không muốn phân cao thấp với người ở mặt đoán việc, nhìn người, chỉ huy tác chiến."
"Sở trường của Vân Sơ rất rõ ràng, sở đoản của y cũng thế. Đám lão già chúng ta muốn, chỉ là một tòa thành Trường An nghìn năm không đổi mà thôi."
"Còn về phần người khác muốn gì, chỉ cần không đụng vào gốc rễ của chúng ta, chúng ta có thể thoái nhường, có thể giả câm giả điếc."
Bùi Hành Kiệm từ từ trấn định trở lại:" Nói vậy là chuyện rời đô đã được định đoạt ạ?"
Tô Định Phương cầm quân cờ lên, tiếp tục chơi cờ một mình: "Chúng ta bề ngoài phản đối, thực ra là ủng hộ. Sở dĩ không muốn tranh chấp với hoàng đế là vì Thổ Cốc Hồ đã không chống lại được sự tấn công của Thổ Phồn nữa. Một khi mất Đại Phi Xuyên, người Thổ Phồn có con đường tiến vào Tây Vực. Mà binh mã Đại Đường chúng ta ở Tây Vực rộng lớn chỉ có An Tây quân. Một khi người Thổ Phồn tây tiến thì Vu Điền, Yên Kỳ, Sơ Lặc, Quy Tư không giữ được. Như thế Tây Vực mà chúng ta gây dựng nhiều năm sẽ tổn thất quá nửa."
"Phiền toái nhất là, Đại Đường ta lâu nay đánh là thắng, khiến quân đội sinh thói kiêu căng, biên quan ở Tùng Châu vơ vét người Thô Phồn, khơi lên thù hận của bọn họ."
"Một khi Đại Phi Xuyên có sơ xảy gì, tổn thất không chỉ là Tây Vực đâu. Lần này Trình Giảo Kim sở dĩ tuổi đã cao vẫn vào Tây Vực, mục đích chính là giết chết A Sử Na Hạ Lỗ, dọn dẹp hậu phương cho cuộc chiến Đại Phi Xuyên ... Đáng tiếc Lương Kiến Phương không chặn được A Sử Na Hạ Lỗ ở Quy Tư, làm chúng ta mất đi hai năm."
…….. ……..
Cùng lúc đó Vân Sơ vừa xong việc cũng vội vã về nhà, không ngờ đi tới cửa thì Thôi nương tử mặt mày nhớn nhác đứng đợi, chưa đợi y về đã không đợi được nữa, hai tay nhấc váy ục ịch chạy tới.
Vân Sơ bật cười:” Đừng làm khó bản thân thế, chuyện gì mà cấp bách vậy?”
“Công Tôn Đại Nương bị người ta đánh, nếu không có Vân Na tiểu nương tử ở đó thì bị người ta đánh chết rồi.” Thôi nương tử gấp giọng nói:
“Ai? Vân Na có sao không? ” Vân Sơ nghiến răng giọng nói như từ cổ họng phát ra:
“Lang quân đừng lo, tiểu nương tử không gì, ai dám đụng vào một cọng tóc tiểu nương tử chứ.” Thôi nương tử nhỏ giọng nói:” Là Lục thị … dẫn theo đám phó phụ đập nát cả Kiếm Lư rồi, còn tuyên bố, sau này còn nhìn thấy sẽ đánh chết.”
Lục thị, chính thất của Bùi Hành Kiệm, xảy ra chuyện như thế, không thể nói là bất ngờ, sau khi biết đã mời lang trung tới xử lý thương thế cho Công Tôn Đại Nương, Vân Sơ chỉ có thể thở dài, cùng lắm than thêm một câu hồng nhan bạc mệnh thôi.
Còn có thể làm gì được chứ?
Huống hồ hôm nay là ngày quan trọng, không thể để chuyện khác làm mất vui được, y vội vàng trở về như thế là để làm món ngon.
Thịt ly ngưu của Thổ Cốc Hồn rất ngon, loại trâu này từ khi sinh ra đến khi trưởng thành trâu lớn này cần thời gian rất nhiều.
Vân Sơ rất thích loại thịt trâu nấu không nát, nhai rất đã mồm này, dùng thịt ly ngưu mà nấu canh thịt trâu thì có thể gọi là tuyệt vị nhân gian.
Làm sao để nấu được một nồi canh thịt trâu trong vắt, chuyện này không làm khó được Vân Sơ.
Buổi sáng trước khi đi xử lý chuyện ở phường Quang Phúc, Vân Sơ đã bắt đầu nấu canh thịt trâu cho Vân Na rồi, vì hôm nay là sinh nhất của đứa bé này.
Vân Na cũng biết hôm nay là sinh nhật nó, chỉ là mẫu thân nó chẳng nhớ được, hoặc có thể nói, nữ nhân toàn bộ tộc Tắc đều không nhớ được sinh nhật của con mình.
Nói một cách chuẩn xác hơn nữa thì ngay cả cha của con mình là ai, các nàng còn chẳng nhớ thì nói gì tới sinh nhật của đứa bé đó.
Vân Na sinh vào ngày mùng 4 tháng 5, Vân Sơ nhớ kỹ lắm. Nhận thức về thời gian của y vượt qua rất nhiều người, gần như có thể nói là hơn tất cả mọi người, ngay cả Lý Thuần Phong suốt ngày đeo Tý Sửu Dần Mẹo bên mép cũng chẳng bằng y.
Theo Lưu Khai học hơn hai năm thiên văn lịch pháp, thêm vào nhận thức của bản thân Vân Sơ về trăng sao, cái gọi là thiên văn học trong phạm vi lý giải của người Đường với y mà nói, chẳng có bí mật gì.
Tháng 5 của 10 năm trước là năm Trinh Quan thứ mười chín, có nguyệt thực máu cực kỳ lớn và hiếm có.
Cũng chính vào tháng năm đó, Đại đường thái tông hoàng đế thống lĩnh đại quân chinh phạt Cao Câu Ly, lần lượt công chiếm được hai tòa thành lớn Cái Mưu, Liêu Đông, bảy tòa thành khác đầu hàng.
Vào ngày 26 tháng 5, trên chiến Trú Tất Sơn, đánh bại quân tiếp viện chừng 15 vạn của Cao Câu Ly, giết địch vô số.
Cũng trong ngày hôm đó, Tắc Lai Mã kiếm cớ Na Cáp không thích bú sữa của nàng, bảo Vân Sơ nghĩ cách.
Nhìn Na Cáp khóc oe oe không chịu uống sữa cừu, Vân Sơ phải dùng thân mình làm mồi nhử, thu hút một đàn sói lớn, tấn công vào nơi chuyên nuôi trâu cho khả hãn.
Khi sói và chiến sĩ bộ lạc đánh nhau bất phân thắng bại, đàn trâu chạy tán loạn, Vân Sơ lén lút trộm đi một con trâu cái đang cho sữa. Chính nhờ vào con trâu cái này, Na Cáp mới vượt qua được năm đầu tiên có tỉ lệ chết non cao nhất.
Đợi đến khi Na Cáp có thể ăn thịt, bữa thịt đầu tiên của nó chính là thịt trâu, không phải con trâu cái kia, mà là một con trâu bị ngã chết. Con trâu cái chỉ ở trong tay Vân Sơ có chín tháng liền bị đầu nhân của bộ lạc cướp mất.
Tất nhiên, con trâu bị ăn thịt cũng là con trâu của đầu nhân bị Vân Sơ lừa tới bên vách núi cao mới lỡ chân ngã chết.
Từ đó trở đi, chỉ cần tới sinh nhật của Na Cáp, Vân Sơ sẽ làm cho nó một bữa thịt trâu thật ngon.