Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 241 - Q2 - Chương 022: Ngày Trọng Đại. (2)

Q2 - Chương 022: Ngày trọng đại. (2) Q2 - Chương 022: Ngày trọng đại. (2)

Bắp trâu màu đỏ sậm được ướp một ngày một đêm được Vân Sơ bày trên bàn, dùng một cái gậy gỗ đập nhè nhẹ, sau đó lấy vải bóc chặt lại, đây là bộ phận Vân Na thích nhất.

Nạm trâu màu vàng nhạt được Vân Sơ cắt thành từng miếng vuông vức, lấy viên gạch sạch sẽ đè lên ngâm trong nước, tới khi cho vào nồi mới vớt ra. Viên gạch sẽ hấp thu hết mùi không ngon trong thịt trâu.

Củ gừng lớn và cả cọng hành to ném vào nồi nước lạnh, cho thêm thật nhiều hoàng tửu rồi, cho bắp trâu được bó chặt vào nồi lớn, dùng lửa lớn đun. Nửa tiếng sau, vớt thịt trâu ra, phơi khô, đổ hết nước canh, cho thêm nước đun lại.

Mỗi khi tới sinh nhật Vân Na, đứa bé này luôn rất hoạt bát, dù khi Vân Sơ nấu canh thịt trâu, nó vẫn ôm lấy eo Vân Sơ, mặt dán vào lưng y, thế nào cũng không chịu buông.

Vân Sơ ném một túi thuốc vào trong nồi, giảm bớt lửa đi một chút, để nước canh hơi sủi tăm là đủ.

"Muội thích ăn thịt trâu." Vân Na ở sau lưng Vân Sơ nói nhỏ:

"Ta biết muội thích ăn thịt trâu." Vân Sơ trả lời không có tí dinh dưỡng nào:

"Kỳ thực muội không thích Tắc Lai Mã chút nào."

"Không, muội rất thích Tắc Lai Mã."

Vân Na lấy đầu dụi dụi vào lưng Vân Sư, giọng càng nhỏ hơn:" Ca ca, liệu Tắc Lai Mã có còn sống không?"

Động tác của Vân Sơ hơi dừng lại, huynh muội họ rất ít khi nói tới chuyện này, thoáng cái y bình tĩnh như thường:" Khó nói lắm, có thể chết bệnh, cũng có thể đi chăn cừu bị sói cắn, hoặc bị người ta bắt mất bán tới nơi rất xa. Tóm lại Yết Tư Cát là tên ngốc, hắn không có năng lực bảo vệ Tắc Lai Mã."

"Đúng thế, đúng thế, Yến Tư Cát ngốc lắm, hắn thậm chí không thông minh bằng hạn thát, càng không thông minh bằng hai chúng ta,"

"Tất nhiên rồi."

Vân Na mắt đảo quanh nhón chân lên:" Nói với huynh một bí mật, Thôi ma ma không cho muội nói."

Vân Sơ nghe câu này một cái, lập tức cảm giác có chuyện không lành rồi, vội chặn họng:" Nếu là bí mật thì đừng nói ra."

"Ngực Thôi ma ma lớn lớn của Tắc Lai Mã, trước kia không lớn bằng, về sau không biết vì sao lại lớn hơn. Của muội nhỏ lắm, chỉ có chút xíu."

Vân Sơ cứng người không nói nên lời.

Cùng lúc đó ở chính sảnh hậu viện, Ngu Tu Dung nhìn xuống bếp, trong lòng có chút ghen tỵ, thắc mắc:" Vì sao Vân Na không cho ta vào bếp."

Thôi nương tử giải thích:" Mỗi năm sinh nhật Vân Na tiểu nương tử, hai huynh muội họ đều làm một bữa thật ngon, không cho người khác vào."

"Vì sao thế, có rất nhiều người đang đợi mừng sinh nhật cho Vân Na mà." Ngu Tu Dung thấy rất lạ, hai huynh muội này thường ngày cãi nhau nhiều hơn thân thiết, kỳ thực lại thân thiết khác thường, đến nàng nhiều lúc cũng có cảm giác không chen vào được:

Thôi nương tử thở dài:" Đừng thấy lang quân và tiểu nương tử cả ngày nói cười, vô lo vô nghĩ, nhưng lão thân cho rằng, khi ở Tây Vực, cả hai sống không hề tốt."

"Mặc dù lang quân quá cường đại, có thể bảo vệ tốt cho tiểu nương tử, nhưng cuộc sống không tốt, thế nào cũng có nhiều tiếc nuối."

Ngu Tu Dung đứng dậy:" Ta vào xem sao, bết kể là tốt hay xấu, cũng nên có một phần của ta."

Nói xong nàng dứt khoát đi vào bếp, rất nhanh trong bếp trở nên náo nhiệt.

Thôi nương tử nghĩ một lúc cũng đi theo.

Thế là đề tài trong bếp phát sinh thay đổi rất lớn.

"Trâu tới từ Thổ Cốc Hồn rất nhiều, một con trâu to khỏe chỉ 4000 tiền, bằng giá với nghé con." Thôi nương tử luôn mẫn cảm với giá cả, ngửi mùi thịt trâu trong nồi, điều đầu tiên nghĩ tới không ngờ là giá tiền:"

" Giá của hoàng ngưu (bò) trưởng thành là một vạn hai nghìn tiền, cơ bản là bằng giá một mẫu ruộng. Lang quân, liệu có cách nào huấn luyện trâu lông dài của Thổ Cốc Hồn biết cày ruộng không, nếu thế sẽ kiếm được nhiều tiền lắm."

"Đừng mơ tưởng nữa, trâu lông dài chỉ có thể sống ở nơi lạnh giá. Giờ tới Quan Trung mà không cắt lông đi thì không sống nổi vài ngày đâu." Vân Sơ dập tắt ý nghĩ của Ngu Tu Dung:" Trâu sở dĩ biết cày ruộng là vì nó học trâu già, ngươi muốn ly ngưu giúp ngươi cày ruộng là không thể, vì chẳng có con ly ngưu nào biết cày ruộng."

Ngu Tu Dung không phục, hỏi vặn:" Vậy con trâu đầu tiên làm sao biết cày ruộng."

Vân Sơ cười:" Hoàng ngưu, thủy ngưu đều là từ trâu rừng biến thành trâu biết cày ruộng, tổ tiên của chúng ta mất tới hơn nghìn năm mới dạy được chúng làm ruộng. Giờ con người bây giờ không có kiên nhẫn như thế nữa, vì luôn thấy mình đã nỗ lực mà không được hưởng thành quả là quá lỗ, nên không ai làm."

"Nếu ai cũng nghĩ thế thì sau này làm sao còn có thứ tốt xuất hiện."

"Nàng nói đúng đấy, cho nên mới xuất hiện câu lòng người chẳng như xưa."

Vân Na nói chen vào:" Ca ca, chúng ta kiếm một ít ly ngưu về đi, tuy không làm ruộng được, nhưng thịt chúng ngon lắm mà."

"Được, ca ca sẽ kiếm một ít ly ngưu về, làm cho muội thịt ly ngưu khô, thứ đó dùng để mài răng tốt nhất lúc rảnh rỗi."

Thế là hai huynh muội nhà nọ quyết định mua về một trăm con ly ngưu, toàn bộ chế tác thành thịt trâu khô, chưa ăn được miếng nào, Vân Na đã chảy nước dãi rồi, Vân Sơ càng kể say sưa. Thôi nương tử và Ngu Tu Dung nhìn nhau, lại có cảm giác thành người ngoài.

Vân Na rất vui có được một bát mì thịt trâu cực to, mì chỉ dùng một sợi duy nhất kéo thành, bên trên cho rất nhiều thịt trâu thái mỏng. Sau khi rắc thêm rau thơm, Vân Na bò cả ra bàn mút sợi mì kia, hoàn toàn không có ý cắn đứt.

Đáng lẽ hôm nay Vân Na sẽ nhảy nhót vui chơi cả một ngày, nhưng dù sao Công Tôn tỷ tỷ bị thương nằm ở trong nhà, cho nên Vân Na chỉ bỏ nửa ngày ở bên ca ca thôi, sau đó quay về hậu viện. Công Tôn tỷ tỷ rất đáng thương, không có ai cả, chỉ có mỗi con báo Đại Phì làm bạn nãy giờ.

Vân Sơ tất nhiên không giận Công Tôn Đại Nương làm hỏng mất ngày vui của Vân Na, Vân Na dù có cả trăm điều làm y không vừa ý, chỉ cần giữ được tấm lòng này là Vân Sơ thấy đủ rồi. Hôm nay y cũng đi làm một việc nữa, kiếm cho muội tử y yêu thương nhất 100 con ly ngưu.

Bình Luận (0)
Comment