Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 242 - Q2 - Chương 023: Người Thổ Cốc Hồn Ở Trường An. (1)

Q2 - Chương 023: Người Thổ Cốc Hồn ở Trường An. (1) Q2 - Chương 023: Người Thổ Cốc Hồn ở Trường An. (1)

Lưu Nghĩa mặc một bộ áo lụa màu xanh nhạt, trông hết sức phiêu dật, nhìn phía trước ra dáng lắm, tới khi nhìn sau lưng thấy hai chữ "Thanh Diêm" cực lớn thì phá hoại hết cảm giác.

Thanh diêm là một đặc sản của Thổ Cốc Hồn, nghe nói người ta có một cái hồ nước mặn cực lớn, mỗi năm tới mùa nắng to, người Thổ Cốc Hồ liền mang túi da tới bên hồ lớn nhặt thanh diêm.

Loại muối này do tự nhiên ngưng kết này, có màu giống với màu hồ lớn, cho nên gọi là thanh diêm.

Thế nhưng đây không phải là muối để ăn, vì người bình thường không dùng nổi, người xa hoa dùng súc miệng, lâu dần loại muối này thành vật phẩm vệ sinh chứ không phải dùng cho thực phẩm.

Từ trường sam trên người Lưu Nghĩa là biết loại muối này rất đắt.

Áo lúa trên người ông ta là của thương nhân Thổ Cốc Hồn tặng, cảm tạ ông ta giới thiệu gặp mặt lý trưởng phường Tấn Xương.

100 con trâu, 400 quan tiền, đây là vụ làm ăn lớn, không thể không coi trọng.

Người Thổ Cốc Hồ chẳng mặc áo da, trên người họ cũng không có mùi gì làm người ta không tiếp nhận được. Ngược lại, họ còn bị Đường hóa nghiêm trọng, không chỉ nói giọng Trường An lưu loát mà ăn mặc, lễ nghi cũng không khác gì.

"Ta nghe nói Thổ Cốc Hồn nhiều năm qua chiến tránh với người Thổ Phồn, tình hình thế nào? Có thắng không?"

Người Thổ Cốc Hồn đáp:" Lý trưởng tôn kính, dũng sĩ Thổ Cốc Hồn thiện chiến, đám dã nhân từ núi cao xuống sao bì được, mỗi năm người Thổ Cốc Hồn đều thu hoạch rất nhiều đầu lâu, chế tác thành đồ uống rượu."

"Nếu lý trưởng trẻ tuổi cũng thích chén rượu làm bằng xương đầu lâu, trở về sẽ mang tới cho ngài."

Vân Sơ ôm ngực cúi mình cảm tạ, sai Thôi nương tử mang trà lên.

Ba người Thổ Cốc Hồ uống trà Vân gia, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, người tuổi cao lại nói:" Loại lá trà này không biết trong phủ có nhiều không?"

"Rất quý, chỉ để tiếp khách, không có nhiều."

"Vậy dùng thanh diêm đổi được không? Một cần thanh diêm một cân trà."

Vân Sơ lắc đầu:" Đại Đường có các diêm pháp, muốn mua muối phải tới chỗ quan phủ, tư nhân bán muối sẽ bị tù bốn năm."

Thương cổ lại hỏi:" Dùng trâu đổi thì sao?"

Vân Sơ gật đầu:" Vậy một cân trà đổi một con trâu được không?"

Thương cổ không giận:" Không hài lòng."

Vân Sơ thở dài:" Quân đội các ngươi liên tục bại trận, khiến cho các ngươi phải kéo ly ngưu từ cao nguyên tới Trường An bán. Hiện Trường An trời nóng ẩm, ly ngưu sao chịu nổi, chắc chết nhiều lắm hả?"

Ly ngưu với người Thổ Cốc Hồn mà nói tuyệt đối không đơn giản chỉ là gia súc, mà càng giống người nhà. Người Thổ Công Hồn lấy sữa, lấy lông, lấy phân nó, chứ rất ít chuyện giết trâu ăn thịt. Rất nhiều ly ngưu chết già một cách tự nhiên hoặc là chết bệnh, không tới lúc sinh tử tồn vong, người Thổ Cốc Hồn không giết hoặc bán ly ngưu.

Theo Vân Sơ biết, tập tục này kéo dài tới thập niên 50 của quốc gia kia của y.

Tới thập niên 60, cái thời người ta có gì ăn nấy mới phát vỡ thần thoại ly ngưu chết tự nhiên.

Sau đó nữa người ta đã nếm thử tư vị thịt ly ngưu rồi, thứ này liền được nuôi quy mô lớn ở cao nguyên tây bắc, cuối cùng thành món ngon trên bàn.

Cho nên người Thổ Cốc Hồn bán lượng lớn ly ngưu như thế là chuyện không bình thường. Trước kia ở chợ Trường An cũng có số ít ly ngưu đem bán, chỉ là số ly ngưu đó đều vận chuyển tới Trường An, đem xử thịt bán để tận dụng lợi ích.

Hiện giờ Vân Sơ đánh tiếng một cái mà có thể mua được 100 con ly ngưu, điều này chứng tỏ người Thổ Cốc Hồn không còn đủ cỏ để nuôi nhiều ly ngưu như vậy nữa.

Hơn nữa bọn họ nhất định đang vô cùng cần vật tư để hỗ trợ vương của mình đánh nhau với người Thổ Phồn.

"Hay là chúng ta đổi thứ khác đi, ta thấy thứ các ngươi cần bây giờ không phải là lá trà, ngươi xem chỗ ta có nổi sắt rất tốt ..." Vân Sơ gợi ý:

Thương cổ Thổ Cốc Hồn lắc đầu, giọng rất cương quyết:" Bọn ta cần khải giáp."

Vân Sơ cứng người mất một lúc mới xua tay:" Ngươi xem ta có giống loại người có thể kiếm ra khải giáp không? Nhà ta đúng là có một bộ khải giáp, có điều đó là để ta mặc, yêu cầu của các ngươi quá đáng lắm."

"Đao, mâu, tên ..."

"Dừng, dừng, dừng lại! Có thể nói thứ ta có thể làm được không? Ví dụ nồi sắt."

Một thương cổ Thổ Cốc Hồn phẫn nộ đừng dậy:" Các dũng sĩ Thổ Cốc Hồn đã chiến đấu với người Thổ Phồn ở Khúc Lĩnh sáu năm rồi, dò đã dốc toàn lực, đối diện với người Thổ Phồn đông đảo, bọn họ vẫn mất rất nhiều bãi cỏ, rất nhiều mục dân, rất nhiều trâu cừu."

"Bọn ta là những người chăn thả ở Đại Phi Xuyên, giờ không thể bình yên chăn trâu nữa, chỉ đành bàn lý ngưu, đổi vũ khí tử chiến với người Thổ Phồn."

"Khi bọn ta không có cái gì để ăn, ngươi lại muốn bán nồi sắt cho bọn ta, còn muốn lửa hết giọt máu cuối cùng của người Thổ Cốc Hồn đáng thương. Lý trưởng trẻ, ngươi thấy người Thổ Phồn mặt bôi đất vàng chưa, bọn chúng tàn nhẫn chặt đầu ngươi, cầm trên tay hoan hô."

Các ngươi lúc nãy còn khoe dùng đầu người ta làm cốc rượu cơ mà, sao giờ đã thành người đáng thương rồi, Vân Sơ thộn mặt, ta chỉ muốn mua ly ngưu làm thịt trâu khô, có phải mời các ngươi tới mưu phản đâu, ngươi có thể đừng xúc động như thế có được không?

"Ngươi đừng quên phía sau Thổ Cốc Hồn chính là Đại Đường các ngươi."

"Người Đại Đường các ngươi sao có thể như thế, đại vương của bọn ta là Thanh Hải quốc vương do Thiên khả hãn gia phong, khả đôn của bọn ta là Hoằng Hóa công chúa của Đại Đường, khả đôn của hai nhi tử của đại vương ta cũng là công chúa Đại Đường, chúng ta là người một nhà."

"Được rồi, được rồi, xem ra ta không lấy đồ tốt ra là các ngươi không chịu, phải không?" Vân Sơ trấn an thương cố đang quá khích đó:

"Các ngươi xem, Thổ Cốc Hồn sắp xong đời rồi, vừa vặn ta có mấy chục căn nhà ở phường Quang Phúc, còn là tiểu lâu đấy. Các ngươi đã bán cả ly ngưu rồi, xem ra các ngươi chẳng còn đồ gì tốt nữa."

"Không bằng các ngươi ở lại đây mua vài căn nhà, ở lại Trường An, rồi đem thê tử, hài tử đón tới đây, sống ở Trường An, vĩnh viễn rời khỏi mảnh đất toàn mùi phân trâu."

Nghe Vân Sơ nói thế ba người Thổ Cốc Hồ tương đối giàu có liền rời đại sảnh, lí la lí lô nói chuyện với nhau bằng tiếng Thổ Cốc Hồn. Trong đó có hai người đồng ý ở lại Trường An không về, chỉ có một người tuổi cao tựa hồ cực kỳ cố chấp, đánh hai người trẻ.

Bình Luận (0)
Comment