Vân Sơ thấy có cơ hội, vội vàng sai Thôi nương tử mang bản vẽ phường Quang Phúc tới, trải lên bàn.
Bản vẽ này giống công ty địa ốc thời sau làm ra, trên bản vẽ phường Quang Phúc là một tòa thành không ngủ, người qua lại như nêm cối, ánh đèn rực rỡ, dù khi cổng phường đóng lại, trên đường vẫn người đi không dứt.
Có chàng trai trẻ đỡ ông già dạo chơi đêm, có nam tử kiệu con trên cổ đang dùng miệng thổi chong chóng, có đôi phu phụ trẻ cùng nhau dạo bước.
Tóm lại trên bức tranh đó, mọi người đều đang cười, ai nấy đều hạnh phúc, nhà ăn lớn thức ăn phong phú, trong khách sạn khách xem ca cơ hát.
Nếu như Vân Sơ có thể đem thế giới trong tranh thực hiện ngoài đợi thực, vậy phường Quang Phúc sẽ là thiên đường nhân gian thực sự.
Khi ba người Thổ Cốc Hồn quay lại, bọn họ lập tức bị bức tranh kia thu hút.
Hai người trẻ tuổi vốn đã bị người tuổi cao thuyết phục, nhìn bức tranh đó, mắt tức thì sáng lên.
Vân Sơ rót trà cho người Thổ Cốc Hồn già, giọng trầm ấm:" Lão huynh trông có vẻ phải năm mươi rồi nhỉ? Trên thế giới này nhất định có rất nhiều người có lỗi với lão huynh, cũng có rất nhiều người huynh muốn báo đáp đúng không?"
Ông già nhắm mắt lại, thở ra đầy bi thương, không nói gì cả.
"Con người sống tới tuổi của lão huynh là tới lúc phải trả những thứ nợ người ta, đòi lại thứ mà người khác nợ mình. Có như thế khi nhắm mắt lại mới không có gì phải tiếc nuối."
"Đáng tiếc, cách chết đó với rất nhiều người mà nói là hi vọng xa vời."
"Những người dựa vào lão huynh mà sống phải làm sao đây, để bọn họ cho người Thổ Phồn hung tàn giết, hay là để cho họ một nơi có thể sinh sống, có thể sinh sôi. Khi bọn họ sống hạnh phúc, sẽ nhớ tới người sáng tạo ra hạnh phúc này, có thể lão huynh sẽ không mãi trong lòng họ."
Ông già nhìn hai người trẻ tuổi đàm thoại say sưa với Thôi nương tử, hỏi:" Bọn ta có thể an cư ở Trường An sao?"
Vân Sơ gật đầu:" Đương nhiên rồi, chỉ cần lão huynh mua lấy một căn nhà ở phường Quang Phúc, trên địa khế viết tên lão huynh, căn nhà sẽ thộc về huynh."
Ông già lắc đầu:" Viết tên tiểu nhi tử của ta đi, ta chuẩn bị về Thổ Cốc Hồn tử chiến với người Thổ Phồn."
Vân Sơ thở dài:" Đúng là anh hùng, ta thấy có người như lão huynh, Thổ Cốc Hồn không diệt vong được đâu. Nhưng mà sao các huynh có thể đem được nhiều ly ngưu tới Trường An thế?"
"Bọn ta men theo lòng sông Đại Hà tới, mặc dù gian nan, nhưng bình an, không có bóng người, không có mục nhân cũng không có cường đạo."
"Là con sông nào, sông ngoài Đồng Quan sao?"
"Chính nó, có điều sau khi đi qua hẻm núi thì lên đường lớn, như thế người Thổ Phồn không tìm được bọn ta."
Ông ta nói không thật rồi, phải nói là để quan viên và quân đội Thổ Cốc Hồn không tìm được họ mới đúng, Vân Sơ không nói nữa, cùng ông ta ngồi uống trà thở ngắn than dài, tỏ vẻ đồng cảm.
Quả nhiên một lúc sau khi hai người trẻ tuổi bị Thôi nương tử miêu tả tương lai mỹ diệu làm đầu óc mê muội, nhìn ông già tha thiết, ông ta cuối cùng cũng nói:" Ta muốn đi xem nhà."
Nửa tiếng sau bốn người cưỡi ngựa tới phường Quang Phúc, chẳng thấy đường phố tấp nập đâu, chỉ thấy một cái công trường bận rộn, ba người Thổ Cốc Hồn như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
"Nhà đâu?"
"Đang xây."
"Lừa gạt."
Vân Sơ gãi đầu gãi tai, quên mất rồi, với người Thổ Cốc Hồn y không có danh tiếng gì hết, bọn họ làm sao tiếp nhận được chuyện mua nhà đặt trước mới mẻ cả với Đại Đường này.
Y không còn cách nào, kéo chàng trai bán bánh ra khỏi cửa hiệu của hắn, nói với người Thổ Cốc Hồn:" Ngươi xem có thích căn nhà này không, nếu thích tối nay có thể vào ở."
Người Thổ Cốc Hồn trẻ nhìn căn nhà thấp lè tè sập sệ thì lắc đầu:" Ta muốn có cái mới."
"Có có, nhưng mà phải đợi nửa năm mới xây xong, đúng như ngươi muốn."
"Ngươi là tên lừa đảo."
Vụ mua bán này gian nan hơn Vân Sơ dự tưởng, song y không nản chí, dẫn hắn tới bên căn nhà đã làm xong móng:" Từ hôm nay trở đi, ngươi cứ canh ở đây, nửa năm sau nhà xây xong, ngươi vào ở, dứt khoát giống như bức tranh ngươi xem, mua nhà bây giờ mới có giá rẻ như thế, đợi khi nhà xây xong đẹp lộng lẫy, Trường An nhiều người giàu có như vậy, họ sẽ tranh nhau mua, làm gì có phần của các ngươi."
Ba người Thổ Cốc Hồn bàn bạc với nhau, sau đó đi quanh công trường, bọn họ gặp rất nhiều phường dân canh công tượng xây nhà, hỏi kỹ việc mua nhà ở đây, phường dân tất nhiên hết lời ca ngợi lý trưởng Vân Sơ nhân nghĩa chữ tín rồi.
Bọn họ quyết định đồng ý mua nhà.
"Phải có địa khế mới được." Ông già có vẻ có kinh nghiệm:
May mà trước khi xây nhà, Vân Sơ đã tới huyện Vạn Niên, tách những địa khế ban đầu ra, làm thành địa khế mới, bảo Lưu Nghĩa mang số nhà chưa có tên đến, cho bọn họ chọn vị trí.
500 con trâu đối lấy năm gian nhà lớn, thỏa thuận xong xuôi, Vân Sơ tới chợ lừa ngựa, nhìn 500 con lý ngưu thoi thóp mới biết vì sao người Thổ Cốc Hồn lại gấp gáp như thế. Với thời tiết này ở Trường An, cùng lắm một tháng nữa, số trâu này sẽ chết sạch.
Sai Lưu Nghĩa về phường gọi 500 người tới, cắt hết lông của đám ly ngưu sắp chết ngốt, cho bọn chúng uống nước giếng, bọn chúng mới có tinh thần hơn một chút.
Nhìn những con ly ngưu trụi lủi hết sức buồn cười ăn cỏ, Vân Sơ vui mừng nghĩ, mình nên làm ăn với người Thổ Cốc Hồn nhiều hơn mới được.
Một bộ tộc trải qua chiến tranh, chắc là có rất nhiều người muốn thoát khỏi Thổ Cốc Hồn, tới Trường An định cư.
Tất nhiên là Vân Sơ chỉ cần người giàu, loại mà có 100 con trâu ấy.
Còn về phần người Thổ Cốc Hồn sống ở Trường An thế nào thì tất nhiên chẳng liên quan gì tới y rồi.
Người Thổ Cốc Hồn ở thành Trường An rất nhiều, sau khi Vân Sơ bán được năm căn nhà liền có thêm người Thổ Cốc Hồn tới mua nhà.
Không phải do Vân Sơ cổ động họ, mà ba người mua nhà kia làm tiếp thị cho y.
Có lẽ là bọn họ cho rằng chỉ có bọn họ mua nhà thôi thì không an toàn lắm, cho nên bọn họ kéo thêm nhiều tộc nhân tới, một khi bọn họ không lấy được nhà thì tụ tập gây chuyện nhân số cũng đông hơn, thanh thế cũng lớn hơn.