Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 244 - Q2 - Chương 025: Kỳ Thi Vỗ Mông.

Q2 - Chương 025: Kỳ thi vỗ mông. Q2 - Chương 025: Kỳ thi vỗ mông.

Thời tiết ngày một nóng, bất kể đời sau hay ở Đại Đường, kỳ thi lớn diễn ra lúc nóng bức nhất.

Nửa tháng nữa là thi tiến sĩ rồi.

Bất kể là sĩ tử của Quốc tử giám, hay sĩ tử tự do ở vùng ngoài tới báo danh, đều vắt óc tìm đường để đưa hành quyển.

Bọn họ hi vọng nắm lấy cơ hội cuối cùng này tìm Bá Nhạc nhận ra họ là thiên lý mã.

Nhìn đám đồng song mang muôn vàn sắc thái tình cảm, Vân Sơ cảm thụ sâu sắc được đây là vở kịch lớn của đời người.

Vân Sơ xem hành quyển của Địch Nhân Kiệt, chẳng giống người khác, toàn bộ là văn chương liên quan tới phá án, thẩm án và nhận thức về pháp luật, đúng là không tầm thường.

Cuối bài văn là một bài thơ bốn câu không tên.

Đạo thảo thâm sơn vụ khí điều,

Xảo xướng thanh minh ẩn lâm kinh.

Nhất xích dương quang vân vụ tán,

Bán sơn li lộ bán sơn thanh.

"Bài thơ này ý là gì?" Vân Sơ hỏi Địch Nhân Kiệt đang cho trà mình làm vào hũ hắn mang tới:

"Ý trong bài thơ chính là ý của ta, ngươi xem mà không hiểu thị chịu đi, lười giải thích với ngươi. Hành quyển của ngươi đâu?"

"Phát hết rồi."

"Hả, ta nhớ ngươi có quen mất quyền quý đâu, hôm nay tới đây là còn muốn giúp ngươi nộp hành quyển."

"Có một hôm rất nhiều người tới nhà ta, bọn họ nhất định muốn ăn tiệc bàn dài của nhà ta, thế là ta làm cho họ. Ai ngờ ăn xong bọn họ nói, bàn tiệc này coi như hành quyển của ta."

Địch Nhân Kiệt lên mặt chỉ bảo:" Đưa hành quyền tới không đúng chỗ bằng với không đưa, mà đưa sai người còn nghiêm trọng hơn."

"Hành quyển nhất định phải đưa, tất cả mọi người đưa rồi mới bằng với tất cả đều chưa đưa, vậy mới thành công bằng. Vậy người hôm đó tới lừa cơm ngươi có những ai?"

Vân Sơ hời hợt kể:" Dẫn đầu là Lý Tích!"

Địch Nhân Kiệt đang ngồi vững vàng đột nhiên lảo đảo, song vẫn làm ra vẻ bình tĩnh hỏi:" Ồ Lý Tích à? Ai nữa?"

Vân Sơ gập ngón tay:" Trịnh Nhân Thái với Tô Định Phương"

Địch Nhân Kiệt thấy khó thở, giọng hơi lạc đi rồi:" Ừm, coi như cũng không tệ, hết chưa?"

"Nhiều lắm, ta làm tiệc bàn dài đủ bảy tám chục người , ngồi kín hết. Ta định hỏi tên, kết quả Nhạn Môn quân công nói với ta, không cần giới thiệu, chỉ cần gọi gia gia là được."

Địch Nhân Kiệt run lên:" Ngươi … Ngươi gọi rồi à?"

Vân Sơ chớp mắt hết sức ngây thơ: "Thì ai cũng râu trắng tinh, tóc cũng trắng tinh, không gọi thì thất lễ, mà gọi thì hình như có lợi, nên ta gọi. À phải rồi, hôm đó có Bùi Hành Kiệm nữa, nhưng hắn chỉ làm tên trông cửa, không có chỗ ngồi ăn tiệc."

Địch Nhân Kiệt điều chỉnh hô hấp, có vẻ hắn đang cố trấn định, song rõ ràng là không thành công, thình lình giật hành quyển trong tay Vân Sơ, mặt đỏ tía tai rống lên:" Ngươi là cái đồ bợ đít nịnh hót."

Vân Sơ ngả ra sau tránh nước bọt, giọng điệu rất vô tội:" Vừa rồi ngươi còn giảng giải với ta tầm quan trọng và tính tất yếu của hành quyển mà, sao trở mặt thế?"

Địch Nhân Kiệt hít vào thở ra tới ba lần mới bình tĩnh lại: "Vậy các lão công huân đó có nói gì không?"

"Có, họ không cho ta thi minh toán, bắt ta thi khoa tiến sĩ, còn nói, ta không viết chữ nào cũng đỗ." Vân Sơ buông một tiếng thở dài giả dối hết sức:" Nhưng mà thứ hạng không cao được."

Aaaaaaa ....

Địch Nhân Kiệt há miệng ngoạm tay áo của mình cắn xé, phát ra tiếng kêu như dã thú, Vân Sơ vội tới vuốt lưng hắn, tội nghiệp, thằng bé này bị đả kích lớn quá.

Hồi lâu sau Địch Nhân Kiệt đột nhiên buồn bã nói:" Ngươi biết Trương Giản Chi không?"

"Biết chứ, thi trượt đại tướng quân của Quốc tử giám, nổi danh thi năm nào trượt năm đó mà."

"Huynh ấy thực sự là người có tài."

Vân Sơ không tán đồng:" Có tài sao lại trượt?"

Địch Nhân Kiệt lên cơn, túm cổ áo Vân Sơ:" Chính vì loại người nộp bài trắng cũng đỗ như ngươi mà huynh ấy trượt."

Vân Sơ như bấy giờ mới hiểu ra, nói được một câu tiếng người:" Ồ, vận khí hắn tệ quá."

"Ngươi không thấy đây là bi ai của khoa khảo Đại Đường à, vì sao để người ngoài trường thi quyết định vận mệnh của người tham gia khảo thí chứ?" Địch Nhân Kiệt bất bình:

Vân Sơ chỉ hũ trà màu đỏ sậm trên giá:" Ở đó có trà ta mới sao năm nay, còn dùng hoa lài ướp ba lần, pha lên uống thơm lắm, ngươi lấy một ít đi."

Địch Nhân Kiệt mở hũ ra ngửi ngửi, sau đó không khách khí tự pha cho mình một cốc ta:" Ngươi biết chuyện ở cung Cửu Thành không?"

Vân Sơ gật đầu:" Biết, bệ hạ và Vũ Mị thiếu chút nữa chết đuối, ngươi nói chuyện này làm gì?"

"Vì sẽ ảnh hưởng tới chúng ta."

"Vì sao?"

"Bệ hạ chuẩn bị phế hậu, có lẽ bộ phận lễ trong đề thi sẽ yêu cầu sĩ tử viết ra cái nhìn về chuyện phế hậu, ta đoán sẽ có thêm nhiều hành động mở đường cho chuyện này." Địch Nhân Kiệt rất chú ý động tĩnh triều đình, kết hợp cái đầu không tầm thường của hắn, à cái mũi, luôn ngửi ra rất nhiều điều:

Có điều Vân Sơ còn chưa kịp thán phục, hắn đổi ngay sang bộ mặt hớn hở:" Này, Vũ Mị thế nào, ngươi gặp nàng rồi mà."

Vân Sơ nhìn Địch Nhân Kiệt bằng ánh mắt quái dị:" Hoàng đế chuẩn bị đổi lão bà, ta thấy đây là tự do của người ta, sống không được với nhau nữa thì đổi. Tìm một người sống được với nhau, nếu vẫn không sống được lại đổi tiếp."

"Hoàng đế trên sử sách đổi lão bà nhiều lắm, kệ người ta chứ."

Địch Nhân Kiệt cười nhạt: "Vấn đề là đế vương không có chuyện riêng, còn liên quan tới ai là khảo quan nữa. Chính là ân sư của chúng ta Lý Nghĩ Phù, đại thần ủng hộ hoàng đế đổi lão bà nhất, vậy một vị khảo quan khác sẽ là ..."

Vân Sơ đáp ngay: "Hứa Kính Tông!"

"Đúng ý ta!" Địch Nhân Kiệt gật gù:" Đoán đúng lắm, như thế chúng ta chỉ cần viết văn chương tán đồng hoàng đế đổi lão bà, rồi vỗ mông ngựa một chút, đảm bảo hai chúng ta sẽ thi đỗ."

"Mẹ nó đây có phải khảo thí đâu, mà là tìm kẻ giỏi vỗ mông."

Vân Sơ chắp tay:" Vỗ Mông huynh, chúng ta cùng cố gắng, qua ải này."

Nói cười vậy thôi, chứ nghĩ tới sắp tới phải đi vỗ mông người khác, cả hai đều cụt hứng.

"Được rồi, nếu đã thế ta mượn hũ trà này của ngươi, vừa vặn tới phủ ân sư nộp hành quyển, dù sao cũng phải làm kẻ vỗ mông, không bằng vỗ cho triệt để chút."

Nhìn Địch Nhân Kiệt ôm hũ trà, nách kẹp hành quyển vội vã rời đi, Vân Sơ thở dài.

Bình Luận (0)
Comment