Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 245 - Q2 - Chương 026: Lão Bà Sở Trường Đốt Nhà.

Q2 - Chương 026: Lão bà sở trường đốt nhà. Q2 - Chương 026: Lão bà sở trường đốt nhà.

Chế độ khảo thí của Đại Đường bây giờ đúng là không được, Vân Sơ ngồi trong đại sảnh ở hậu viện, tay cầm sách nhưng chẳng đọc được chữ nào, chuyện hôm nay nói với y làm người ta chẳng dễ chịu … ừm, đợi khóa tiến sĩ này của mình kết thúc, sẽ dâng thư tung ra sát chiêu dán tên, chép lại bài thi, như thế sẽ tránh cho nhân tài như Trương Giản Chi mang ngoại hiệu khó nghe "Thi trượt đại tướng quân".

Đột nhiên có một bóng người lướt qua trước mắt, dáng đi yểu điệu thướt tha.

Vân Sơ ngớ người dù y không tập trung lắm nhưng người đó đã quá quen thuộc với y nên dù là một khoảnh khắc, y cũng nhận ra ngay, nhưng nếu là người đó thì sao có thể ….

Thế là Vân Sơ vứt sách sang bên ngồi đợi, quả nhiên là Vân Na, Vân Sơ nhìn nó đi hài thuê hoa có hai quả cầu nhung đỏ chót, mặc nhu quần của tiểu nha đầu người Đường, tóc búi hai chỏm, hoa sen đỏ ở mi tâm không phải là cái dùng máu của Huyền Trang, mà là vẽ lên. Đi đứng khoan thai chứ không phải nhún nha nhún nhảy như trước, hai tay đặt bên eo, trông đoan trang hết mức.

"Bái kiến huynh trưởng." Vân Na lóng ngóng làm lễ nhún eo, tiếp tục giữ dáng vẻ đoan trang, đi như lướt trên mặt nước, tới tú phòng của mình:

Vân Sơ thoáng chốc có cảm giác hốt hoảng, nó làm sao thế? Không thể nào sinh nhật một cái liền thay đổi lớn vậy chứ, vội vàng đi tìm Thôi nương tử. Không tìm thấy Thôi nương tử lại thấy Ngu Tu Dung và nha hoàn Tử Quyên ở trong đình xem hoa ngư mà Vân Sơ mới kiếm được từ Ly Sơn, gương mặt xinh đẹp thoáng chút cô tịch.

"Nếu thấy tịch mịch, mai ta có thể cưới nàng qua cửa." Vân Sơ ném một viên đá nhỏ xuống ao nước, đuổi đàn hoa ngư đi, ít khi thấy vẻ mặt này của nàng, tạm dằn lòng áp chuyện Vân Na xuống:

Ngu Tu Dung quay sang, nhoẻn miệng cười: "Nhanh được chút nào hay chút đấy, hôm qua cô cô Ngu Tú Diêu mười mấy năm chưa gặp của thiếp tới nhà."

Vân Sơ ngẫm nghĩ :" Là vị cô cô gả cho trưởng sử Tiêu Giám à? Tới làm gì, thêm hồi môn cho nàng à?"

"Không phải, cô cô nghe nói trong sính lễ của thiếp có bức tượng phật Di Lặc bằng bạch ngọc, còn được Huyền Trang đại sư ban phúc. Cho nên muốn mượn đem cúng vài ngày, để cầu con trưởng tức mãi mà không có thai."

"Nàng có nói với bà ấy, vi hôn phu của nàng Vân Sơ giỏi nhất là trị chứng nữ tử khó mang thai, hơn nữa thủ pháp cao minh, chỉ cần ba ngày ba đêm là nhất định có thể khiến trưởng tức của bà ấy tám tháng sau có thai không?"

Ngu Tu Dung cắn răng để mình không cười thành tiếng, bây giờ nàng đã có sức đề kháng với mấy lời linh tinh bậy bạ của Vân Sơ rồi, không như trước kia, nghe thấy loại lời này là cuống cuồng bỏ chạy nữa.

"Thiếp đương nhiên không chịu cho mượn, bức tượng đó làm từ viên ngọc thạch to nhất tốt nhất trong phòng của tiểu muội, lại còn nhờ Hầu Tử bá bá đi nhờ Huyền Trang đại sư cầu phúc."

"Có thể thấy tiểu muội đặt bao nhiêu tâm tư vào đó, thiếp sao có thể đem tâm ý của tiểu muội đưa cho người khác."

Vân Sơ cau mày:" Tên Hữu vệ trưởng sử kia rốt cuộc gây ra chuyện gì, khiến một đại gia khuê tú xuất thân danh môn bất chấp thể diện đi lừa một vãn bối cô khổ, cả thể diện căn bản nhất cũng không cần nữa sao?"

Vương hoàng hậu, đại lão bà của Lý Trị xuất thân Thái Nguyên Vương thị, cùng gia tộc với lão bà của Địch Nhân Kiệt.

Mấy năm qua Lý Trị điên cuồng sinh nhi tử, sinh khuê nữ, sinh ra rất nhiều, nhưng không có đứa con nào do Vương hoàng hậu sinh.

Vương gia và Tiêu gia đều là quý tộc lâu đời, bởi thế Ngu Tú Diêu và mẫu thân của Vương hoàng hậu thành bạn khuê phòng cũng là chuyện bình thường. Năm ngoái Tiêu Giám trượng phu của Ngu Tú Diêu chết đột ngột ở nhà trong huyện Trường An. Vân Sơ nghe Hà y phán nói có nguyên do khác.

Muốn dựa vào một quả phụ đang vinh tổ diệu tông hơi khó.

Bà ta muốn lấy lòng Ngụy quốc phu nhân mẫu thân của Vương hoàng hậu, là chuyện bình thường.

Đây vốn là một chuyện rất tốt, có điều chất nữ không đáng tiền kia của bà ta không đồng ý.

Nghe Ngu Tu Dung kể hết đầu đuôi câu chuyện, Vân Sơ hỏi:" Nàng định đối phó với cô cô ưa nịnh bợ đó thế nào?"

Ngu Tu Dung bình tĩnh đáp: "Bà ấy lần sau mà tới thì thiếp đốt nhà."

Vân Sơ không phản đối, lão bà tương lai của y rất sở trường chuyện này: "Ừ, được đấy, có điều trước khi đốt nhớ đem sách lão gia tử tích góp cả đời vận chuyển ra ngoài nhé."

"Lang quân, chàng nói xem đốt nhà cũ ở phường Khai Hóa đi rồi, có nên xây một tòa biệt viện ở đó không? Dù sao nơi đó gần hoàng thành một chút, sau này lang quân tham gia triều hội không cần dậy quá sớm."

"Lang quân của nàng là quan bát phẩm, không cần tham gia triều hội."

"Chưa tới mười bảy tuổi đã là quan bát phẩm, hơn không biết bao nhiêu người năm mươi tuổi rồi. Bây giờ không thể tham gia, sau này, bọn họ sẽ cầu xin lang quân tham gia triều hội ấy chứ."

"Đúng, sau này mời lão tử lên triều, lão tử cáo bệnh không đi."

Thôi nương tử nhìn đôi thiếu nam thiếu nữ chụm đầu vào nhau cười gian, hơn nữa tay Vân Sơ đã đặt lên leo Ngu Tu Dung, còn đang dùng tốc độ chậm tới gần như không thể phát hiện hướng tới ngọn núi cao.

Sợ hai người này củi khô gặp lửa mạnh, Thôi nương tử cố tình ho một tiếng:" Ôi chao, không hay rồi, lang quân ơi."

Vân Sơ thần sắc không vui quay sang:" Cái gì không hay."

"Nhà ăn lớn hôm nay giết liền một lúc hai mươi con trâu, muốn bày toàn ngưu yến, kết quả làm quan phủ tới."

"Chúng ta giết ly ngưu, không giết trâu cày, bọn họ tới làm cái gì?"

"Chắc là muốn một ít thịt trâu."

"Người bất lương à?"

"Không ạ, là thuế lại ở chợ Tây, bọn họ nói khi nhà chúng ta mua trâu không nộp thuế."

Ngu Tu Dung tức giận:" Trâu của chúng ta dùng nhà để đổi, lấy vật đổi vật không tính là mua bán, sao phải nộp thuế. Lang quân, chàng nghỉ ngơi đi, loại chuyện này đều do nữ nhân ra mặt, thiếp và Thôi ma ma đi xem."

Mắt nhìn Ngu Tu Dung dẫn nha hoàn Tử Quyên, Thôi nương tử với một đám nanh vuốt tròn trùng trục đi tới nhà ăn lớn. Vân Sơ quay sang Vân Na đang tập đi như bóng ma ở hành lang:" Muội dù không tập đi lại thì tới lễ Khất Xảo, muội cũng là khuê nữ khéo léo thông minh nhất."

Vân Na lãnh đạm nói với ca ca:" Luyện tập đi đứng xong còn phải luyện tập dệt vải, thêu thùa, còn cần làm cho huynh một đôi hài. Đừng để ý tới muội, muội bận lắm. À phải rồi, sang năm kiếm cho muội ít tằm, muội phải nuôi tằm."

Bình Luận (0)
Comment