Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 246 - Q2 - Chương 027: Người Hỏi Chuyện Rốt Cuộc Đã Tới.

Q2 - Chương 027: Người hỏi chuyện rốt cuộc đã tới. Q2 - Chương 027: Người hỏi chuyện rốt cuộc đã tới.

Vân Sơ không biết Vân Na làm sao nhưng y rối rít gật đầu hứa hẹn, đồng thời quyết định trồng một ít cây dâu hoặc cây tạc trong phường Tấn Xương, không biết Vân Na thích nuôi dâu tằm hay tạc tằm. Nhưng không dám làm mất sự tích cực của nha đầu này, khó lắm nó mới sinh ra tâm tư như thế, nếu để lỡ, rất có khả năng là lỡ một đời.

Mùa này không phải là thời điểm tốt để trồng cây, chuyện này không làm khó được thợ hoa phường Tấn Xương, bọn họ ngay cả mẫu đơn ba màu còn nghiên cứu ra được, trồng mấy chục cây dâu to như bắp đùi chắc chắn là không thành vấn đề.

Bây giờ trồng, khai xuân năm sau mọc lá non, vừa vặn cho Vân Na nuôi tằm ... Thời tiết nóng bức không thích động đậy, Vân Sơ nằm trên ghế tựa nhìn Vân Na uyển chuyển tập đi, nhìn mãi, nhìn mãi ngủ lúc nào không biết.

Khi thức dậy toàn thân từ trên xuống dưới bị mồ hôi làm ướt như tắm vậy, Vân Sơ cởi phăng trường sam, chỉ mặc quần cộc áo cộc nghênh ngang rời nhà, dọc đường đi không biết bao nhiêu khuê nữ đỏ mặt quay đầu chạy.

Thực ra chuyện kiến thiết tinh thần văn minh trong cái phường này không được như ý cũng có tội lớn của lý trưởng, không phải chỉ của Vân Na tiểu nương tử.

Tới nhà tắm, Vân Sơ cởi y phục đi vào một phát liền như bị điện giật chạy vù ra mặc y phục lại, sau đó liên tục đá đít Nhị Ngưu.

Lần này bất kể Nhị Ngưu né thế nào cũng không né được bàn chân lớn của lý trưởng, tới khi bị đá cho mông nện xuống đất mới hét lên:" Lý trưởng, nói vì sao đá tiểu nhân đã rồi hẵng đá cũng chưa muộn."

Vân Sơ chỉ vào bên trong nhà tắm rống lên:" Sao lại cho nữ tử vào nhà tắm?"

Nhị Ngưu vốn mặt như đưa đám lại càng thêm ủy khuất, như sắp khóc tới nơi:" Không liên quan tới tiểu nhân, nữ tử do người ta mang tới, tiểu nhân làm sao ngăn được?"

"Ai? Bùi Hành Kiệm à? Hắn mang Công Tôn Đại Nương tới sao? Bọn họ không phải đã không qua lại nữa à? Sao còn dính với sau? Bùi Hành Kiệm lần này không sợ lão bà nữa à, hắn mà có cái dũng cảm đó sao?"

Không đợi Nhị Ngưu trả lời thì trong nhà tắm truyền ra một cái giọng lười nhác có độ nhận diện cực cao:" Bùi Hành Kiệm thì làm sao, vào đây nói đi."

Ồ, ra là không phải đôi gian phu dâm phụ đó, thế thì Vân Sơ không ngại nữ nhân bên trong nữa rồi, đường hoàng đi vào, nhìn Kỷ vương đang quẫy nước bừa bãi trong ao:" Sao ngài lại tới đây? Không phải nói Nhị Ngưu hầu hạ không tốt à?"

Kỷ vương từ trong nước đứng dậy, lấy thứ sản phẩm phụ mà phường Tấn Xương vừa tung ra - Khăn mặt - Lau mặt, vừa lau vừa chỉ bốn nữ nhân:" Thì vốn chẳng ra sao, nên ta mới mang người hầu hạ tới."

Vân Sơ nhìn bốn nữ nhân đều là thuộc hạng sắc nước hương trời, dung mạo như hoa như ngọc, chỉ mặc yếm và quần lụa, đồi ngực tròn trịa vươn cao, cánh tay trắng muốn cùng đùi dính nước khoe trọn vẹn ra ngoài, có điều thấy chẳng đẹp bằng mặc bikini nên không nhìn nhiều, đi thẳng tới ao nước:" Nam nhân tắm rửa, vương gia dẫn nữ nhân tới làm cái gì?"

Lý Thận nghi hoặc nhìn bốn mỹ nữ bị nước thấm ướt lộ ra đường cong dụ hoặc, nói với Vân Sơ:" Vậy lần sau ta mang hoạn quan tới hầu hạ nhé."

Vân Sơ làm động tác nôn khan, vốc nước sạch lên lồng ngực rắn chắc của mình, cũng lười nhác nói:" Thế thì thôi, mỹ nhân vẫn dưỡng nhãn hơn."

Có câu này của Vân Sơ, bốn mỹ nữ lập tức trở nên hoạt bát, không cần Lý Thận phải sai bảo, hoặc là có sai bảo từ trước, tức thì có hai mỹ nhân đi tới, kỳ cọ thân thể mười bảy tuổi đã hết sức tráng kiện của Vân Sơ.

Nếu Vân Sơ mà cũng giữ thân như ngọc giống Địch Nhân Kiệt thì y sớm bêu xấu tại chỗ rồi, đáng tiếc trong thân thể này là tên lãng tử tình trường quanh năm chỉ yêu đương chứ không nói chuyện kết hôn. Y phân biết rất rõ ràng, đâu chỉ là chỗ chơi bời.

Nếu lúc này ngươi khiêu khích y là Ngu Tu Dung, Vân Sơ sẽ lập tức hòa thành người sói, còn là loại thích hú.

Lý Thận hiếu kỳ nhìn Vân Sơ thản nhiên hưởng thụ, ít có thiếu niên nào kháng cự lại được sự dụ hoặc này:" Thái sư phụ nói ngươi vẫn là xử tử."

"Nam tử không phải nên gọi là đồng tử à? Sao lại dùng tử xử tử."

"Thái sư phụ nói thế, ngươi có ý kiến à?"

Vân Sơ gật gù:" Tôn thần tiên lão nhân gia nói đúng, nhất định là ta nhớ nhầm."

Dũng cảm thừa nhận sai lầm là ưu điểm hiếm có của Vân Sơ, nhất là ở trước mặt Tôn thần tiên.

"Hoàng huynh ta nỗ lực nhiều năm, hoàng hậu vẫn không con, hoàng huynh muốn thái sư phó bắt mạch cho hoàng hậu, hoàng hậu thà chết không chịu. Từ đó trở đi, hoàng huynh không đụng vào hoàng hậu nữa."

"Ngươi thấy chuyện này thế nào?"

Vân Sơ tỏ vẻ hoang mang:" Đây đâu phải là đề tài mà thần có thể tham dự, hay là chúng ta nói chuyện Bùi Hành Kiệm và Công Tôn Đại Nương đi, chuyện này thần biết rõ lắm."

Lý Thận thở dài:" Một trạch viện quan bát phẩm bày tiệc mà tới sáu vị công tước, mười hai hầu tước, mười bảy bá tước, hai tư tử tước ... Nam tước chắc là giống câu ngươi nói trước kia, cùng chó không được vào. Cảnh tượng đó bản vương chỉ khi phong vương mới thấy thôi, chưa từng chứng kiến trong phủ. Cho nên đề tài này hỏi một quan bát phẩm nhỏ xíu giao du rộng rãi không là gì."

"Đi hỏi những công tước, hầu tước kia, nếu đáp án không phải thứ họ muốn, vậy thì không còn đường lui nữa. Bởi thế, nói chuyện với quan lớn không được, với quan nhỏ như ngươi mới không ảnh hưởng gì."

Quả nhiên là vì chuyện này, kỳ thực khi thấy Lý Thận xuất hiện ở đây, Vân Sơ đã phần nào đoán ra, y biết chuyện này sớm muộn gì cũng có người đòi mình một câu trả lời:" Thần không biết vì sao có nhiều nhân vật lớn như thế tới nhà thần. Nói thật, thần không hề muốn có quan hệ gì với những nhân vật lớn đó. Thần có chí hướng của mình, có chuyện mình muốn làm, không muốn vì dính líu tới họ mà gặp phải tai họa không dự liệu được."

"Chuyện thần muốn làm, phải rất rất lâu mới thấy hiệu quả, không muốn bở dở giữa chừng."

"Ngươi muốn dát vàng bạc cả Trường An này thật à?" Lý Thận vừa nói tới đó thì lập tức đuổi những mỹ nữ kia đi, không ngờ Vân Sơ lại nhìn theo đám mỹ nữ mỗi người một vẻ đó, mặt đầy luyến tiếc ... Hắn thô bạo quay đầu Vân Sơ lại:" Nếu muốn bản vương sẽ thưởng cho ngươi, trả lời trước đã."

Vân Sơ nhích sang chút mới nói:" Thần sắp thành thân rồi, lúc này tặng mỹ nữ, chẳng phải hại thần sao?

Lý Thận nghiêm mặt hỏi:" Chí hướng của người khác là công hầu muôn đời, phú quý mãi mãi, vì sao chí hướng của ngươi lại khác?"

Bình Luận (0)
Comment