Dự theo thái độ của Lý Thận thì chuyện này phải có câu trả lời hợp lý rồi, rất nhiều người đã hỏi Vân Sơ câu này, y chưa bao giờ mất kiên nhẫn dùng giọng nói chân thành nhất giải thích mộng tưởng của mình:
"Khi thần ở Tây Vực nghe nói Trường An là tòa thành kim quang lấp lánh, người sống trong đó hạnh phúc như lợn."
"Cho nên thần phải dùng mạng đổi lấy chức tiểu quan tòng bát phẩm, đưa muội tử vượt qua Tây Vực cát vàng mù trời, hi vọng tới được Trường An."
"Kết quả sau khi nhập quan, mỗi khi qua một tòa thành, lòng lạnh đi một chút, khi hai huynh muội đứng trước thành Trường An thì lòng lạnh ngắt."
"Trước kia thần từng khoe khoang với rất nhiều người Hồ, nói Trường An tuyệt vời ra sao, giờ Trường An chẳng được như thần nói, vậy phải làm sao?"
"Trước kia khi ở Tây Vực, thần có gặp một đám người, họ sống ở bên sa mạc, mỗi năm gió cát tới, sa mạc lại di chuyển về phía thôn của họ, nhân chìm ruộng họ khai khẩn, nuốt chửng nhà cửa của họ."
"Thần cứ nghĩ, họ sẽ rời khỏi nơi đó, đi tìm nơi tốt hơn để ở, không ngờ người ta mỗi năm đều trồng toa oa trong sa mạc, trồng hồng liễu, còn đem dạ tết thành ô cỏ, ngăn gió cát."
"Về sau thần lần nữa đi qua nơi đó, phát hiện ra đồi cát lớn ở đó, thế là không đi được nữa, còn ăn dưa họ trồng, còn ngọt hơn mật."
Lý Thần thấy khó tin:" Có chuyện đó à?"
Vân Sơ cười:" Thôn đó tên Bát Bộ Sa, vương gia sau này tới Tây Vực có thể đi xem, dưa ở đó rất ngọt."
"Chuyện đó liên quan gì tới ngươi muốn dát vàng bạc lên Trường An?"
"Bọn họ có thể chống lại được gió cát, làm đồi cát biến thành xanh ngắt, không vì nơi mình ở khắc nghiệt mà bỏ đi. Thần vì sao không thể dát vàng bạc khắp Trường An, để người Tây Vực nói, xem đi, Trường An đúng là kim quang lấp lánh."
Lý Thận trầm mặc rất lâu mới nói:" Ta biết chuyện ngươi xây nhà ở phường Quang Phúc, không hiểu vì sao ngươi làm được, nhưng giờ ta tin rồi, ngươi thực sự muốn dát vàng bạc lên khắp Trường An."
Vân Sơ đứng dậy chắp tay:" Thế nên xin vương gia đừng đem những chuyện có thể diệt tộc ra kiểm tra thần nữa. Thần có việc lớn để làm, so với việc vương gia lãng phí thời gian ở đây, không bằng vương gia đi hỏi Anh công, những người tới chỗ thần hôm đó là vì thể diện Anh công thôi, không liên quan tới thần."
"Thần cũng không muốn liên quan tới họ."
Lý Thận kỳ thực cũng nghĩ thế, muốn một đám kiêu binh mãnh tướng tới nhà viên quan nhỏ như hạt vừng làm khác, không thể vì Vân Sơ được:" Ta đoán chừng Anh công muốn cảm tạ bảy bữa tiệc của ngươi thôi, dù sao đó cũng là chuyện tốt, cổ vũ sĩ khí. Cho ngươi một phần vinh diệu, sau này tiếp tục làm chuyện đó."
Vân Sơ cảm kích:" Kỳ vương anh minh."
Hai người từ chỗ Tôn Tư Mạc mà quen biết, ở nơi đó Lý Thận chỉ là đứa bé không có chút uy nghiêm thân vương nào, bởi thế hai người họ tiếp xúc có phần tùy ý:" Cái thôn Bát Bộ Sa là thật à?"
"Thật ạ."
"Khó tin được, vốn bản vương nghĩa Ngu Công dời núi là truyền thuyết, không ngờ lại có thực, những người kia dựa vào đôi tay mình mà làm nên chuyện vĩ đại như thế, thật đáng nể."
Vị vương gia này coi trọng thứ đó cũng là điểm hiếm thấy, Vân Sơ vui vẻ nói:" Nơi tĩnh lặng nghe sấm rền là chấn động long người nhất."
Vân Sơ khó khăn lắm mới đuổi được tên vương gia sắc quỷ đi, bảo Nhị Ngưu thay toàn bộ nước trong ao, nhấn chìm toàn bộ bản thân vào đó, chuẩn bị chết chìm luôn.
Đây chính là kết quả Lý Tích muốn, ông ta đóng dấu vào mông Vân Sơ, cũng là dấu quân đội, còn để toàn bộ thiên hạ biết. Chuyện hôm nay may mà Vân Sơ ứng phó khéo léo, nếu không chưa tới mức viên quan nhỏ xíu như y bị rụng đầu, nhưng sau này gặp phải muôn vàn nghi kỵ, làm việc gì cũng sẽ bị soi xét, trở ngại trùng trùng.
Đây là chuyện làm y cực kỳ khó chịu, nhưng là chuyện đã rồi, y phải biến bất lợi này thành lợi thế cho mình.
Bát Bộ Sa có thật, chẳng qua là không xảy ra ở Đại Đường thôi.
Vân Sơ đã tham quan nơi đó, cũng ăn dưa và nho họ trồng, mùa hè ở sa mạc lại mang tới cảm giác ở thảo nguyên.
Cực kỳ, cực kỳ đáng nể.
Cuối cùng Vân Sơ không tự sát thành công, vì nín thở trong nước lâu quá khó chịu.
Con người sống đã khổ rồi, nếu chết mà còn khổ hơn sống thì chết làm cái quái gì.
Chuyện ngày hôm nay sẽ tới tai Lý Trị, Vân Sơ biết, với tính cách của Lý Thận, hắn căn bản không để ý tới chuyện chẳng liên quan. Hắn biết quá rõ ca ca đệ đệ mình vì sao chết.
Sau khi Lý Thận đi, Vân Sơ được thanh tịnh nửa tháng, vị cô cô kia của Ngu Tu Dung không tới quấy nhiễu y, tựa hồ quên mất chuyện xin con rồi.
Vân Sơ đoán chừng Lý Trị đã có được câu trả lời làm hắn hài lòng ở chuyện phế hậu từ những nhân vật có tiếng nói. Thế nên chuyện phế hậu cơ bản đã xác định, cô cô của Ngu Tu Dung thấy không cần giúp Vương hoàng hậu nữa.
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao chuyện phế hậu thì Vân Sơ rốt cuộc cũng nghênh đón khoa khảo cổ đại lần đầu tiên trong đời ... Hai đời.
Học sinh Quốc tử giám muốn tham gia khoa khảo thì trước tiên phải qua được khảo thí của Quốc tử giám, do thành tích học tập xuất sắc của Vân Sơ hai năm qua nên y được ưu đãi, miễn thi.
Vốn Vân Sơ muốn tham gia thi khoa minh toán, khi nhận thủ tục khảo thí, y nhận ra, đúng như Lý Tích nói, mình sẽ tham gia khoa tiến sĩ.
Địa điểm khảo thí là Tứ phương quán trong hoàng thành, đi qua Chu Tước Môn rẽ trái.
Trời còn nhá nhem tối Vân Sơ đã bị Thôi nương tử, Vân Na cùng Ngu Tu Dung đêm qua không về đánh thức, cùng tới giúp y mặc trang phục.
Kỳ thực có quái gì đâu, quan phục chính bát phẩm thì cũng xanh lè như tòng bát phẩm thôi, chỉ là mũ nhô ra một đoạn, chẳng dài bằng đuôi thỏ.
Không cần mang đồ ăn, ngay cả giấy bút cũng không cần mang, buổi sáng đi, nhanh chút thì trưa về.
Vân Sơ thấy chắc là trưa sẽ về thôi, vì khoa tiến sĩ chỉ thi đối sách liên quan tới việc trọng yếu đương thời, gọi là thời vụ sách ngũ đạo.
Thao quy định khảo hạch, vượt qua hết là cấp giáp (A), thông qua bốn đạo thì cấp Ất (B), còn dưới Ất thì khỏi nói nữa, vì bị trượt rồi.
Vân Sơ dứt khoát từ chối thoa son đánh phấn, dù Ngu Tu Dung cố ý ôm tay y làm nũng không đồng ý.
Dù sao đồ tốt của nhà mình, phải dùng tiết kiệm mới có thể ăn lâu chút, không vội nhất thời. Giày mới tinh, trên còn cưỡi con khỉ cưỡi ngựa, hàm ý phong hầu trên lưng ngựa.
(*) Hình ảnh Bát Bộ Sa.