Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 248 - Q2 - Chương 029: Cây Quế Mọc Ba Mười Cành.

Q2 - Chương 029: Cây quế mọc ba mười cành. Q2 - Chương 029: Cây quế mọc ba mười cành.

Ăn một bữa bánh bao ngon lành, húp hai bát cháo gạo, được Cừu Phì đánh xe ngựa tới hoàng thành.

Lúc này cổng phường còn chưa mở, Lưu Nghĩa sớm đợi ở đó, còn lén lút mở trung môn, hi vọng nhà mình hưởng chút khí vận của hoàng gia, thi là đỗ.

Thế là Vân Sơ phát hiện ra một bí mật, hình như người tiếp xúc với mình lâu liền mất đi phần nào tôn kính với hoàng gia. Địch Nhân Kiệt đã như thế, bây giờ cả Lưu Nghĩa đi đường còn sợ quả rụng rơi vỡ đầu cũng dám lén lút mở cửa chuyên môn giành cho hoàng gia để lý trưởng nhà mình đi.

Vân Sơ thấy khả năng mình có độc.

Chuyện này cần để ý, nếu không mình lơ đễnh để lộ ra sự coi thường hoàng gia bị kẻ có ý đồ phát hiện ra, đó là điều phiền toái.

Trên Chu Tước đại nhai có rất nhiều người bất lương, chỉ cần người lên đường có bản không cho về, muốn về phải đợi lúc cổng thành mở, cửa phường mở.

Cây quế chỉ sinh ba mươi cành, câu nói này rất vô lý, có cây quê sinh ra không chỉ ba mươi cành, có cây chẳng nổi năm sáu cảnh. Chỉ là trên cây quê khoa tiến sĩ chỉ có ba mươi cành.

Nói cách khác mỗi năm chỉ có ba mươi người may mắn thi đỗ, mà mỗi năm người tham gia thi khoa tiễn sĩ chưa bao giờ ít hơn hai nghìn rưỡi.

Đây thực sự là trăm người chọn một.

Có sĩ tử đeo rương sách đi về phía hoàng thành, nhìn họ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, Vân Sơ vui mừng cho họ. Bất kể đỗ hay không, khí thế này không thể mất.

Mọi người đều là người đọc sách, nên giúp đỡ nhau một chút không thành vấn đề, vì thế Vân Sơ hơi khách khí một chút thôi là xe ngựa của y chật cứng học tử tham gia khảo thí.

Trời còn tối không nhìn rõ y sam, Vân Sơ đành nhịn mùi chân thối, nghe bọn họ ba hoa.

Có người nói năm nay mình hành quyển rất tốt, đưa tới phủ công chúa, còn được giữ lại mấy ngày, nghe công chúa dạy bảo.

Có người nói mình khổ công học tập hai mươi năm, mài thủng nghiên mực, học vấn tới lúc bộc phát rồi, khoa tiến sĩ với hắn mà nói là tham gia cho có, đợi bản điểm công bố sẽ hẹn mọi người ngắm hết hoa Trường An.

Càng có người trong cái xe chật trội, bắt đầu đả kích người cầm quyền bất công, nhận định mình mà đỗ đạt, nhất định sẽ thay đổi thói xấu hiện giờ.

Vân Sơ thích nghe bọn họ nói, vì bây giờ bọn họ càng mạnh miệng càng tự tin, tới khi bọn họ trượt càng thảm hại.

Trước kia Vân Sơ luôn cho rằng Hoàng Sào là kẻ tồi tệ, thậm chí là quân súc sinh, dù sao việc hắn làm không phải con người có thể làm ra, cho người vào cối xay làm quân lương.

Bây giờ y bắt đầu thử lý giải Hoàng Sào, nhiều lần thi tiến sĩ không đỗ, làm gia nghiệp suy bại, dù là ai cũng mang uất hận cực lớn.

Vân Sơ rất hi vọng những học tử tràn trề tự tin này sau khi không thi đỗ đừng tức giận, thành thật về nhà làm ruộng, đừng học Hoàng Sào cho người ta vào cối xay làm quân lương.

Ánh sáng đầu tiên của thành Trường An trước kia luôn chiếu vào hoàng thành, bây giờ thì khác, cái tháp Đại Nhạn nát kia được ánh sáng chiếu tới sớm hơn bất kỳ nơi nào. Đỉnh tháp Đại Nhạn được ánh nắng chiếu đỏ nửa bên, vươn thẳng lên trời xanh.

Khi sắp đến hoàng thành những sĩ tử đi nhờ xe đều nhảy xuống cáo từ, trong đó có hai người vì nhảy không tốt còn ngã lăn quay.

Nhìn bọn họ quệt máu trên tay vào áo trong, vẫy tay cáo biệt, tập tễnh chạy về phía trường thi, cực kỳ tráng liệt, Vân Sơ nhìn theo thấy mắt cay cay. Bởi vì hai vị nhảy xe bị ngã vừa rồi, căn bản không thể gọi là nhân huynh, mà phải gọi là gia gia, ít nhất cũng là bá bá, tóc trên đầu họ màu trắng đã nhiều hơn màu đen.

Người như thế có lẽ cả đời chỉ có thể gặp một lần thôi, vì lần sau nói không chừng họ chết rồi.

Cổng hoàng thành canh gác vô cùng nghiêm ngặt, gác cửa không phải Kim ngô vệ nữa, mà là Vũ vệ khôi giáp sáng loáng.

Lúc này cổng thành đã mở, một số người mặc quan phục đang đi ra đi vào.

Vì thế Vân Sơ cũng xuống xe, rũ quan bào xanh lục nhạt của mình, hắng giọng một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, khuỳnh chân bước như vịt, trong muôn vàn ánh mắt uy nghiêm đi vào hoàng thành.

"A ~~~ huynh đài, chúng ta vào cửa thế này có làm người phía sau bị tắc không?

"A ~~~ huynh đài, không đâu, bản quan hôm nay không có công vụ, chuyên môn tới nơi này một chuyến, để đám người này biết thế nào là quan uy."

"A ~~~ huynh đài, vì sao tiểu đệ thấy đi mỗi bước dừng một nhịp ngu không tả nổi thế? Huynh xem, bên kia có người mặc hồng bào trừng mắt với chúng ta kìa."

"A ~~~ vậy chạy nhanh thôi đừng để đám ngự sử đáng ghét ghi tên lại, sẽ bị phạt đồng, trừ bổng lộc đấy."

Nhìn vị quan nhỏ tòng bát phẩm chạy như mông trúng tên men Thừa Thiên Môn mà đi, Vân Sơ vị quan lớn chính bát phẩm giũ quan bào, rẽ trái, tới Tứ phương quán Hồng lư tự kiểm tra tình hình trường thi.

Sống trong Tứ phương quán thực ra toàn là người Hồ.

Người Tân La, người Bách Tề, người nước Oa, phàm là người trong hệ thống triều cống của Đại Đường thì đều có, ngay cả người Cao Câu Ly cũng có.

Hai nước tuy thường gặp nhau bằng binh đao, nhưng người ta cung phụng chưa từng thiếu một đồng, ở điểm này họ còn làm tốt hơn nước Oa sùng kính Đại Đường nhất.

Nghe nói năm xưa Thái tông hoàng đế viễn chinh Cao Câu Ly, hai nhà đánh nhau ra đầu heo rồi mà người Cao Câu Ly vẫn tặng 50 thị nữ mỹ lệ vào sinh nhật thái tông, sưởi lều cho Thái tông.

Không biết năm nay tham gia khoa tiến sĩ có người Tứ phương quán không, nếu không may gặp phải một người Oa nào đó thì khó chịu lắm.

Tứ phương quán rất lớn, có thể nói là cực kỳ lớn, trong cái cung điện to lớn vô cùng này không có phòng, chỉ có một đại sảnh, mặt đất trải ván gỗ, trên sơn sáng bóng. Mỗi điều là cột quá nhiều.

Lúc này đại sảnh đã bày bồ đoàn và bàn thấp, một số quan viên dẫn phó dịch kiểm tra bút mực giấy, còn kê bàn thẳng đều tăm tắp, để trường thi trông thật chính quy.

Bình Luận (0)
Comment