Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 249 - Q2 - Chương 030: Ai Là Người Ra Đề.

Q2 - Chương 030: Ai là người ra đề. Q2 - Chương 030: Ai là người ra đề.

Vân Sơ thập thò bên ngoài, một quan viên hẳn là mệt rồi đi ra ngoài trường thi đổi gió liền phát hiện ra.

"Huynh đài này không biết nhậm chức ở đâu?"

"Tiểu đệ là y chính nho nhỏ của thái y thự thôi, trông huynh đài mệt mỏi lắm rồi, nhai miếng cam thảo cho tỉnh táo. Cho huynh đài biết, cam thảo tốt lắm, không chỉ giúp tập trung tinh thần, còn giải bách độc."

Thế là hai quan viên vui vẻ cùng nhau nhai cam thảo tán gẫu.

"Chính bát phẩm trẻ thế này, về sau tiền đồ chậc chậc. À, huynh đài có thân hữu tham gia thi tiến sĩ à?"

"Là tiểu đệ muốn thi, lòng không yên, nên tới trước nhìn, đợi khi thi khỏi căng thẳng."

"À, vậy thì huynh đài phải cẩn thận đấy, quan chủ khảo khoa tiến sĩ đổi thành Chử Toại Lương, đừng mong có chút thông cảm nào từ vị này."

"Ồ, không phải Lý Nghĩa Phù và Hứa Kính Tông sao?"

"Chử Toại Lương mắng Hứa Kính Tông, nói ông ta hành vi bại hoại, không thể làm thầy người, cố chấp muốn thay thế."

"Huynh đài, giúp tiểu đệ kiếm một vị trí sau cột, tránh vị thượng quan này."

Nói rồi Vân Sơ lấy khảo thí thiếp của mình ra, đưa cho vị huynh đài kia.

"Vân Sơ à, được, được, ta chuyển chỗ huynh đài từ vị trí chính giữa sang hàng thứ chín sau cột nhé?"

"Làm phiền, làm phiền rồi."

"Khách khí, khách khí quá."

Nhìn viên quan kia quay lại trường thi, Vân Sơ dựa mình vào cái cột cực lớn dưới mái hiên, nhìn mãnh thú trên mái hiên đối diện ngây người.

Bỗng nhiên y thấy mất hết cả hứng về cuộc thì này.

Đám sĩ tử từ đại môn ùn ùn chen nhau kéo vào, Vân Sơ đứng dậy đi vào trường thi, tìm từ hàng thứ chín, dễ dàng thấy vị trí của mình sau cái cột lớn. Bởi thế chắp tay tạ ơn vị quan viên kia ở xa.

Ngồi xuống rồi Vân Sơ thở hắt ra một hơi dài, lấy bình nước mang theo đổ một ít vào nghiên, mượn mài mực để khôi phục tinh thần.

"Ta không tìm được tên mình, ta là Chung Anh Đạt, ta là Chung Anh Đạt, có vị nào nhìn thấy tên này không?"

Đông người một cái là ôn ào, người tâm lý yếu tìm không được tên đã hét toáng lên, nghe như sắp khóc.

"Ái dà, ta làm đổ nghiên mực, cho ta xin ít nước, ta viết đậm, hao mực."

"Huynh đài, thương lão hủ già cả mắt kém, chỗ này tối quá, xin đổi lão hủ tới chỗ ánh sáng mạnh chút."

Chẳng biết huyên náo bao lâu, cùng với tiếng hô "khảo quan tới ~~~", trường thi tức thì yên tĩnh.

Vân Sơ nấp sau cột, không thấy mặt quan chủ khảo, y vẫn nhắm mắt, tiếp tục dưỡng thần.

"Luận tài đại điển, là việc trọng đại của quốc gia, không được xem nhẹ, không được ồn ào, không được gian lận, nếu không, nghiêm trị ..."

Một cái giọng trung thần từ phía bên kia truyền tới, trầm bổng lên xuống mỗi chữ đều rõ ràng vào tai, chỉ là sát khí nặng quá, làm một số người có bệnh tâm lý xỉu tại chỗ, bị đám Vũ vệ cầm hai chân kéo ra ngoài.

Bài phát biểu này kéo dài một khắc mới dần dừng lại.

Tiếp ngay đó là giọng êm êm của gian thần từ bên kia truyền tới, giọng này dễ nghe hơn nhiều, cổ vũ các học tử khi thật tốt, nhìn rõ hàm nghĩa sách lược hẵng đặt bút. Cuối cùng nói, bà nương ở nhà đang đợi lang quân đỗ đạt trở về, hi vọng mỗi người có thể thi được thành tích tốt.

Không thể không nói, so với những lời gian thần nói, trung thần đáng kéo đi nuôi chó, vì gian thần vừa dứt lời liền vang lên những tiếng cười. Chí ít thì không ai bị ngất bị kéo đi, mọi người thoải mái hơn nhiều.

Sau khi trung thần, gian thần xuất hiện thì khảo thí liền bắt đầu, một quan viên áo lục cầm tấm biển gỗ đi qua đi lại, để mỗi khảo sinh đều nhìn thấy đề thi.

Vân Sơ nhìn thấy trên tấm biển có ba chữ "quốc hữu tài", đây chính là đề đầu tiên trong ngũ đạo sách lược.

Quốc hữu tài là ý gì?

Ý chỉ Đại Đường rất nhiều tiền à?

Đại Đường có tiền không thì Vân Sơ không biết, có điều y biết trong kho của huyện Vạn Niên còn lại chưa tới 600 quan. Số tiền này chẳng biết làm được cái gì, thế cũng gọi là quốc hữu tài à?

Đợi tên quan viên kia lần nữa đi tới, Vân Sơ nhìn kỹ lần nữa, chữ tài trên đó đúng là tài sản mà không phải nhân tài.

Không biết người ra đề đang muốn tiền, hay là muốn thảo luận làm sao giữ được số tiền này. Đây là lúc suy đoán lòng người rồi.

Trước tiên người ra đề này dứt khoát không phải là quan viên, vì quan viên không thể nào nói với người ta lời mất não, quốc gia rất có tiền.

Một khi để quan viên khác biết quốc gia nhiều tiền lắm, quốc gia sẽ lập tức thành không có tiền, vì đám quan viên sẽ tiêu sạch.

Một quan viên cũng không thể nói với người ta quốc gia hết tiền, điều này vô cùng bất lợi, thậm chí ảnh hưởng tới tốc độ nộp tài chính của địa phương lên trung ương ... Tệ hơn cả quốc gia có tiền.

Vậy ai ra đề này? Vân Sơ thấy không phải hoàng đế, vì hoàng đế không hỏi những vấn đề đám sĩ tử chẳng biết tình hình thực tế ra sao.

Sau đó gương mặt thiên kiều bá mị của Vũ Mị hiện lên trong đầu Vân Sơ, rồi mùi thơm của sữa như có như không bao phủ y, làm y nhất thời liên tưởng tới tiểu phụ nhân kia cố tình cho con bú trước mặt mình, liên tưởng tới bầu vú căng tròn, núm vú nâu nâu to như quả nho, thằng bé vú chùn chụt ... khoảnh khắc cảnh tiểu phụ nhân cho con bú đó lại mang gương mặt Vũ Mị làm Vân Sơ phiêu diêu.

Quên làm bài rồi.

Vân Sơ vội uống ngụm nước lạnh, lấy tinh thần, cầm bút lên viết:" Khơi nguồn không đủ giải khát, chặn dòng chăng đủ thấm đất, tích xưa có Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, khát nước uống liền một hơi hết nước Đại Hà, chưa đủ hút nước Vị Thủy ..."

Nửa tiếng xong Vân Sơ viết xong câu chuyện thần thoại Khoa Phụ vì khát nước mà chết. Ở đây y chú trọng nói chiến lược của Khoa Phụ là sai lầm, đuổi theo mặt trời không chuẩn bị nước, biết rõ Hoàng Hà, Vị Thủy không đủ giải khát, nên bỏ mà tới đại trạch ...

Khảo thí của Đại Đường không chỉ kiểm tra kiến thức tích lũy của ngươi, càng kiểm tra sự cơ trí của ngươi, người có tài hạ bút thành văn luôn được ưa chuộng nhất.

Cho nên khi nhìn thấy đề thứ hai, Vân Sơ cười, ngày càng khẳng định người ra đề khoa tiến sĩ lần này là Vũ Mị.

Cái vòi bạch tuộc của nàng bắt đầu vươn ra rồi đấy.

Bình Luận (0)
Comment