Vân Sơ mở cuộn giấy ra, chỉ thấy bên trên dùng bút đỏ viết chữ chín cực to, còn dùng bút đỏ khoanh lại, mặt y thoáng cái trở nên khó coi.
Địch Nhân Kiệt vừa xem cuộn giấy một cái thì cười không ngồi thẳng lên được, hai chân giơ lên đạp liên tục, hồi lâu mới chỉ mặt Vân Sơ:" Giờ ngươi đúng là bị bùn vàng dĩnh đũng quần ... Không phải phần cũng thành phân. Rõ ràng là có thể tự mình thi đỗ, vậy mà mang tiếng xấu dính líu tới nịnh thần, ngươi nói xem, hai chúng ta sao phải khổ thế?"
"Mau mau chuẩn bị, mang theo trọng lễ, chuẩn bị tới phủ Lý Nghĩa Phù tạ ơn ân sư."
Vân Sơ mặt đối sắc mấy lần, cũng mất một lúc mới bình thường lại, thở dài:" Đợi ngươi đỗ rồi, chúng ta cùng đi, một lúc có hai tiến sĩ tới tạ sư, Lý Nghĩa Phù chắc là vui lắm đây."
"Cây quế mọc ra ba mươi cành, cây quế mọc ra ba mươi cành, thương thay cho người đọc sách thiên hạ ..." Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm, thở hắt ra một hơi:
Nhắc tới Lý Nghĩa Phù, cả hai người đều mất hứng nói chuyện.
Bảo Cửu Phì vén rèm xe lên, hai người nằm song song trong khoang xe như hai con lợn chết đợi lột da.
Chu Tước đại nhai lúc nào cũng nườm nượp người qua lại, cho nên bộ dạng lợn chết của Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt bị rất nhiều người nhìn thấy, không ai chê bai hành vi vô lễ này. Ai nấy đều lý giải, thậm chí cảm thông, lại là hai sĩ tử xui xẻo thi không tốt thôi mà, người như thế ở Trường An, bọn họ thấy nhiều rồi.
Ngu Tu Dung, Vân Na, Thôi nương tử đứng ở cổng phường, không ngừng nhìn ra ngoài, mỗi khi có một cái xe ngựa đi qua, họ lại hồi hộp, thấy không phải, lại thất vọng.
Đằng sau lưng họ là đám đông lố nhố, nhưng không dám tới gần mà đứng cách một quãng.
Sớm lường trước được chuyện này rồi, cho nên sắp về tới nhà Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt đều ngồi dậy, tư thế đường hoàng đĩnh đạc, mỗi người đều cười đúng kỳ vọng của mọi người, lộ ra vừa vặn tám cái răng trắng, sáng chói dưới ánh mặt trời.
"Lang quân, lang quân ... Đỗ, đỗ rồi ạ?" Vì thân phận thấp, cho nên Thôi nương tử có thể chạy khắp phố, là người đầu tiên chạy ra, bám lấy càng xe, cấp thiết hỏi:
Nụ cười trên mặt Vân Sơ không đổi, tự tin đáp:" Cây quế mọc ra ba mươi cành, có một cành là ta."
Thôi nương tử rất biết cư xử, cố nén niềm vui xuống hỏi:" Địch công tử cũng đạt thành nguyện vọng chứ?"
Địch Nhân Kiệt cũng cười ngời ngời tự tin: " Cây quế mọc ra ba mươi cành, có một cành là ta."
Đến lúc này Thôi nương tử mới hoan hỉ nhảy cẩng lên, thân thể to béo đáp đất đánh uỵch rồi hướng về trong phường hô lên bằng tông cao nhất, đỗ rồi:" Đỗ rồi."
Không đợi mọi người hoan hô, Vân Sơ đã giơ hai tay ra áp xuống:" " Đừng vội, đừng vội, đợi danh sách công bố, chứng ta ăn mừng cũng không muộn."
Cũng không biết những người này lấy đâu ra lòng tin lớn như thế, Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt nói đỗ rồi, thế là họ không quan tâm y nói gì nữa, reo hò ầm ĩ, có trẻ con nhay chóng chạy đi liên tục hô to truyền tin khắp phường. Địch Nhân Kiệt cũng phải có đôi chút ghen tỵ, tên này rất được lòng người.
Dòng người xếp hàng ngoài cổng phường đợi đi vào cũng nhốn nháo hỏi nhau, không biết chuyện gì đáng mừng xảy ra.
Nghe ngóng một lúc thì ra là chủ nhân gia đỗ rồi.
Đó tất nhiên là tin mừng, nhưng quan trọng hơn là, không biết chủ nhân gia có vì nhân lúc có chuyện mừng mà giám giá nhà ăn lớn không?
Thế là đám người này ra sức hò reo, tiếng hô từng hồi, át cả phường dân ở bên trong, nhiệt tình cực kỳ, ai không biết còn tưởng họ mới là người trong nhà.
Cuối cùng họ cũng toại nguyện rồi, trong tiếng hò reo vang dội cả một góc thành, Vân Sơ phải lên tiếng, tất cả món ăn, hàng hóa trong phường Tấn Xương hôm nay giảm giá ba thành. Mọi tổn thất do Vân công tử và Địch công tử thanh toán.
Thế là tiếng hô đạt tới cao trào, cả người đi lại trên Chu Tước Đại Nhai cách mấy con đường, cũng nghe thấy.
Mùa hè nóng nực, Vân Sơ muốn mau mau về nhà thân thiết với Ngu Tu Dung, giải tỏa dục hỏa mấy ngày trước bị thị nữ của Lý Thận khơi lên, tin rằng không khí thế này dễ thành công hơn chút. Không ngờ chưa tới gần bị nha đầu đó phát hiện chạy mất rồi.
Về tới nhà thì Bùi Hành Kiệm và Công Tôn Đại Nương đều tới, có điều hai người bọn họ đã đường ai nấy đi, dù ngồi cùng trong phòng khách cũng chẳng nói chẳng rằng, người này lờ người kia đi, bầu không khí vô cùng thiếu tự nhiên.
Khi Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt thay y sam vào phòng khách, hai người đứng dậy chúc mừng.
Vân Sơ xem kỹ gương mặt diễm lệ song có thêm chút tiều tụy, làn da mất đi sự sáng bóng thường ngày của Công Tôn Đại Nương, sau đó cầm tay nàng sờ ... À bắt mạch, nói:" Không đáng ngại nữa, chỉ là chỗ xương bị chệch vẫn cần chú ý nhiều hơn, không được vận động mạnh, càng không được múa kiếm. Sau này còn muốn dựa vào kiếm vũ kiếm cơm thì phải nghỉ hơn một tháng nữa."
Bản lĩnh bắt mạch này Vân Sơ học từ Tôn Tư Mạc, cao thủ đúng là cao thủ, Tôn thần tiên chỉ thi thoảng chỉ điểm Vân Sơ thôi, trải qua hai năm, Vân Sơ đã có thể xem ra hỉ mạch rồi, đây là tiến bộ cực lớn.
Công Tôn Đại Nương tới Vân gia là để khám bệnh, Vân Sơ vốn không muốn khám cho nàng, nhưng không chịu được nàng cầu khẩn, đành tạm từ bỏ nguyên tắc lão bà của bằng hữu không đụng tới, kiểm tra rận tận tình.
Từ khi nàng bị Lục thị lão bà của Bùi Hành Kiệm dẫn mấy chục nữ nhân hung hãn tới đập Kiếm Lư, cào mặt nàng, còn đánh rạn xương nàng hai chỗ, trật khớp ba chỗ. Công Tôn Đại Nương quyết đoán từ chối bất kỳ lời hẹn của Bùi Hành Kiệm.
Nếu như không phải hôm đó có mặt Vân Na, ra sức bảo vệ, Công Tôn Đại Nương dứt khoát bị Lục thị đánh chết tươi.
Đúng thế, dù có đánh chết, Lục thị cũng chỉ bị phạt 50 cân đồng, thậm chí còn chẳng phải lên công đường.
Thân phận Lục thị và Công Tôn Đại Nương chênh lệch quá lớn, một đường đường nam tước phu nhân, một là ca cơ, chênh lệch quá lớn đó làm Công Tôn Đại Nương hoàn toàn không có chút khả năng đáp trả nào.
Nhưng Vân Sơ biết, điều thực sự làm nàng thất vọng là, sau đó Bùi Hành Kiệm còn chẳng nặng lời với Lục thị một câu.