Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 252 - Q2 - Chương 033: Lính Đánh Thuê Người Thổ Cốc Hồn Ư?

Q2 - Chương 033: Lính đánh thuê người Thổ Cốc Hồn ư? Q2 - Chương 033: Lính đánh thuê người Thổ Cốc Hồn ư?

Công Tôn Đại Nương vốn rất nhiều tiền, nhất là sau khi hợp tác với Thôi nương tử kinh doanh chăn bông và áo lông, số tiền nàng có vượt giới hạn một ca cơ sở hữu. Nàng ở phường Bình Khang được các ca vũ kỹ kính phục, riêng danh xưng Công Tôn Đại Nương có thể thấy rồi.

Thế nhưng nữ tử xinh đẹp tinh thông vũ kỹ lại có thân thủ không kém đó, bị đám phó phụ của Lục thị tấn công, chẳng có sức đánh trà. Không phải đám phó phụ kia thân thủ cao cường, vì người là là chính thất phu nhân của tri huyện Trường An, đồng thời là nữ nhi của Binh bộ thị lang.

Vốn liếng Công Tôn Đại Nương kiêu ngạo ngày nào lúc ấy còn chẳng bằng Vân Na cầm gậy khua loạn xạ, còn không bằng Đại Phì cắn lung tung, càng không bằng nha hoàn Đại Phì đứng sau là hét cổ vũ cho Vân Na và con báo heo.

Nhìn Công Tôn Đại Nương theo Vân Na tập tễnh đi vào hậu trạch, Bùi Hành Kiệm thở dài hỏi Vân Sơ:" Khi nào ngươi làm huyện úy huyện Vạn Niên?"

Vân Sơ làm ra vẻ giật mình:" Buổi sáng ta vừa mới thi xong, cho dù ta biết đã đỗ thứ chín, nhưng giờ huynh hỏi ta khi nào thượng nhiệm có phải sớm quá không? Còn phải qua tầng tầng xét duyệt, nghiệm tra nữa mà."

Bùi Hành Kiệm đứng dậy, nóng ruột đi vài vòng, uống một ngụm trà, toàn thân như bị lửa đốt:" Ta muốn chấn chỉnh lại người Thổ Cốc Hồn ở Trường An, nếu có thể ta muốn biên nhập họ vào phủ binh."

"Muốn biên họ vào phủ binh, phải cho người ta đãi ngộ của phủ binh, nếu cho họ ruộng ở xa, họ không chịu. Đất đai ở Trường An thì binh bộ không đồng ý, hộ bộ càng không cho. Hơn nữa cũng bất công với phủ binh Đại Đường." Vân Sơ không thấy đó là ý hay:" Thuận tiện hỏi, huyện Trường An còn tấc quan điền dư nào không?"

Bùi Hành Kiệm cau mày:" Tướng sĩ phái tới Đại Phi Xuyên hiệp trợ người Thổ Cốc Hồn tác chiến, chỉ cần đến Đại Phi Xuyên thì sức chiến đấu giảm ba thành, tướng sĩ càng dũng mãnh càng suy giảm mạnh."

"Tôn thần tiên hai năm trước tới Đại Phi Xuyên một chuyến để tự mình trải nghiệm, nói tướng sĩ bị bệnh khí dịch, đây là loại bệnh chỉ lên núi cao mới có. Đại Phi Xuyên địa thế nao, không khác gì trên núi cao, tới độ cao nhất định, tâm phế sẽ chỉ còn nửa tác dụng."

"Lạ là người sống ở một dải Đại Phi Xuyên không sao cả, nên ta muốn huấn luyện phủ binh Thổ Cốc Hồn để dùng vào chiến trường Đại Phi Xuyên tương lai. Đây là chuyện quan trọng, không thể trì hoãn."

Vân Sơ nghe vậy chỉ cười, tổ chức lính đánh thuê quy mô nhỏ còn được, gặp phải đại chiến chạy còn nhanh hơn thỏ, tới khi đó nói không chừng liên lụy cả phủ binh Đại Đường.

"Huynh làm gì có nhiều tiến như thế mà trang bị, phủ binh Thổ Cốc Hồn cũng chẳng giúp đỡ theo ý nguyện của huynh, vì huynh tử chiến. Cái có thể khiến họ quyết tâm tử chiến với người Thổ Phồn là mục trường, là nhà, là trâu cừu và người nhà."

"Nói cách khác, nếu sau lưng họ không có thứ để bảo vệ, họ sẽ chạy. "

Bùi Hành Kiệm trầm ngâm:" Ta chuẩn bị xây dựng lại một số phường thị do huyện Trường An quản hạt, vậy hẳn là có tiền."

Vân Sơ gật gù:" Cũng được, nhưng tiền kỳ đừng xây dựng quá nhiều, ta lo thành Trường An không có nhiều người có tiền vậy đâu. Nếu nhà không bán đi được, không trả nổi tiền công thì phiền to đấy."

"Không lo, ta dùng người công bộ."

"Muốn kiếm tiền thì cố gắng đừng dính dáng tới quan phủ, một khi công bộ phát hiện ra mật ngọt, cái huyện Trường An nhỏ xíu của huynh chỉ có làm không công cho người ta, chẳng kiếm được xu nào đâu."

Bùi Hành Kiệm phất tay:" Số tiền đó ta dùng vào việc lớn, không để họ lấy đi."

Vân Sơ bĩu môi:" Cung Cửu Thành của bệ hạ bị lũ cuốn đi, cần xây lại, đây có phải việc lớn không? Nạn dân Hà Bắc cần cứu tế, có phải chuyện lớn không? Rất nhiều quan viên hai năm chưa được phát bổng lộc, khiến bọn họ mặc áo rách tới hộ bộ khóc lóc, có phải chuyện lớn không?"

"Hôm nay ta tham gia khảo thí, ngũ đạo sách luận có bốn nói tới tiền của triều đình không đủ, huynh bằng vào cái gì cho rằng tổ kiến phủ binh Thổ Cốc Hồn quan trọng hơn chuyện trên."

"Huynh lén lút mà làm, mau chóng xây nhà bán đi, kiến thiết quân đội mình muốn, sau đó giao cho Anh công xử trí. Chậm chút thôi là đám thấy tiền mắt đổi mầu gán cho huynh cái tội danh mưu đồ làm loạn."

"Sao mới nhanh được?" Bùi Hành Kiệm hỏi gấp:

"Làm như ta, thu tiền trước, xây nhà sau?"

Thế là Bùi Hành Kiệm mang lo lắng mà đi, vốn định nhờ Vân Sơ giúp hắn xây nhà kiếm tiền, nhưng Vân Sơ góp ý rất nhiệt tình, chỉ là từ đầu tới cuối không nhắc tới muốn giúp hắn, ý tứ rõ ràng, nên hắn không nói ra.

Điều này làm Bùi Hành Kiệm buồn bã, lại có chút không phục, chuyện Vân Sơ làm được, sao mình không làm được.

Địch Nhân Kiệt ăn quá nhiều hạnh, nên đau răng, miệng ngậm nước ấm đợi đỡ hơn.

Đợi Vân Sơ tiễn Bùi Hành Kiệm về, hắn nhổ nước đi, hỏi:" Sao không giúp hắn?"

"Chuyện nhất định sẽ thất bại, vì sao phải giúp, chuyện hắn nên làm nhất là hỏi tới bệnh khí dịch mà Tôn thần tiên nhắc tới chứ không phải lập phủ binh Thổ Cốc Hồn."

"Ngươi biết à?"

"Có gì đâu, đó chẳng đáng gọi là bệnh, khi lên cao cơ thể sẽ không thích ứng, đau đầu, chóng mặt, tức ngực. Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, ắt như kiến bò chảo nóng, cuống lên, nào biết làm thế chỉ khiến bệnh thêm nặng." Vân Sơ giải thích:

"Thực ra họ chỉ cần đừng hoạt động bừa bãi, đừng uống rượu, mỗi ngày đừng ăn qua nhiều, vài ba ngày là triệu chứng sẽ biến mất. Nửa tháng sau khôi phục huấn luyện, hai tháng thôi là hoàn toàn có thể khôi phục sức chiến đấu."

Địch Nhân Kiệt nghi hoặc:" Vì sao Đại Đường phái nhiều quân tới như thế mà không thích ứng."

Vân Sơ thở dài:" Ta đoán là vừa phái người tới thì bị bệnh, rồi có người chết không rõ lý do, quan quân sợ hãi rút đi, phái quân mới tới, căn bản không có thời gian thích ứng."

Nói tới đó nhìn chằm chằm Địch Nhân Kiệt.

Địch Nhân Kiệt quên cơn đau răng vừa rồi, tên béo đó lại liếm hạnh trong tay:" Đừng lo, ta không có ý đưa tới ngươi Đại Phi Xuyên làm lính."

"Tốt nhất là đừng có tâm tư đó, tâm tư của ta đều ở Trường An, không muốn tới chỗ khác."

Vân Sơ chẳng mấy hài lòng với cuộc sống ở Trường An, đừng nói là tới Đại Phi Xuyên, cái nơi tháng 8 đã có tuyết rơi, mục dân cũng phải đưa đàn gia súc đi tới mục trường khác nữa là.

Bình Luận (0)
Comment