Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 253 - Q2 - Chương 034: Vậy Thì Tháng Chín.

Q2 - Chương 034: Vậy thì tháng chín. Q2 - Chương 034: Vậy thì tháng chín.

Vân Sơ về tới hậu trạch nhìn thấy Công Tôn Đại Nương thân hình cao lớn gục đầu vào lồng ngực nhỏ bé của Vân Na khóc nức nở.

Thôi nương tử ngồi trên cái ghế nhỏ cũng rơi lệ theo, Ngu Tu Dung nhìn Công Tôn Nương Tử thần sắc không rõ ràng, tựa hồ nhất thời nàng không tìm ra lập trường thích hợp xử lý chuyện này, cũng không kiếm được lời thích hợp.

Còn Vân Na thì mặt mày ngơ ngác không biết làm sao.

Vân Sơ tới, Vân Na tức thì nói với Công Tôn Đại Nương:" Ca ca muội tới rồi, tỷ có thể ngả vào lòng huynh ấy khóc, muội đảm bảo với tỷ, ca ca muội lợi hại lắm."

Vân Sơ ném cho Vân Na ánh mắt tán thưởng, không uổng công ta thương muội từ nhỏ. Có điều đứa bé này không đủ thông minh, khi nói câu ấy ít nhất phải né Ngu Tu Dung chứ.

Thôi nương tử nghe câu đó thì nín khóc tức thì, Ngu Tu Dung càng mặt đen như than.

Công Tôn Đại Nương vội ngồi dậy, mang đôi mắt sưng húp khóc thầm, nàng không dám dựa vào Bùi Hành Kiệm nữa, nếu không chỉ có con đường chết.

Hơn nữa với một ca cơ xinh đẹp tuyệt luân lại nhiều tiền mà nói, có vô số kẻ mang mưu đồ.

Từ khi chuyện nàng bị lão bà Bùi Hành Kiệm đánh đập truyền đi, liền có vô số thanh niên tài tử sán tới, muốn an ủi nàng, vuốt ve nàng, ngủ với nàng, cuối cùng là lấy tiền của nàng.

Nàng biết nếu như nàng theo bất kỳ ai trong đó, Lục thị sẽ bỏ qua cho nàng, không làm phiền nàng nữa.

Nhưng trong những người đó làm gì có kẻ nào tử tế, ngay cả Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt mà nàng cho rằng là người đàng hoàng cũng lén lút nhìn thân thể nàng mỗi khi nàng quay đi hướng khác ...

Tính đi tính lại, cả thiên hạ này người tốt với nàng không có mục đích gì không ngờ chỉ có tiểu cô nương Vân Na ... Có lẽ còn có con báo heo Đại Phì?

Nghĩ tới đó Công Tôn Đại Nương lần nữa chua xót, lệ rơi như mưa.

Vân Na vội vàng đứng lên giường, ôm lấy đầu Công Tôn Đại Nương, còn dùng tay vỗ vỗ lưng nàng an ủi.

Ngu Tu Dung chẳng biết từ khi nào đứng giữa Công Tôn Đại Nương và Vân Sơ, thái độ bảo vệ lãnh địa rất rõ ràng, luận dung mạo, nàng hoàn toàn tự tin, nhưng vóc dáng kia cả đời nàng khỏi mơ ước, hơn nữa Công Tôn Đại Nương luôn ăn mặc rất là … Ngu Tu Dung khẽ bặm môi lườm Vân Sơ, có điều trông bộ dạng của nàng cũng sắp khóc rồi.

Vân Sơ tỏ ra rất vô lương tâm cười nói:" Thực ra có chuyện gì đâu, ta tin Lão Bùi khi ở cùng cô nhất định toàn tâm toán ý thích cô. Bây giờ xuất hiện chuyện này là ngoài dự liệu, mà nói không chừng cũng chẳng phải ngoài dự liệu."

"Ta từng nghe một bài thơ rất hay, nay tặng cô."

Ngu Tu Dung liền ném qua một cánh mắt giết người, Vân Sơ vẫn cứ đọc.

Chàng hay thiếp có chồng

Còn tặng đôi ngọc trong

Cảm tình chàng quyến luyến

Đeo vào yếm lụa hồng

Nhà thiếp có gác bên vườn uyển

Chồng thiếp chấp kích điện Minh Quang

Vẫn biết lòng chàng trong tựa nguyệt

Nhưng thề sống thác quyết cùng chồng

Hai hàng nước mắt đem hoàn ngọc

Hận lúc còn son chẳng gặp chàng.

Nghe xong Vân Sơ đọc, Ngu Tu Dung phì một cái cười thành tiếng.

Thôi nương tử cắn chặt răng nhịn được.

Ngay cả Công Tôn Đại Nương đang bi thương cũng không khóc nổi nữa, thi thoảng phát ra vài âm thanh kỳ quái, không ra hờn, không ra giận.

Chỉ có Vân Na không biết có nên tiếp tục an ủi nàng không?

"Lang quân, đem bài thơ nghe được này tặng cho Công Tôn tỷ tỷ đi, nói là Bùi huyện lệnh tặng, không cần sửa nhiều, chỉ cần sửa thiếp thành chàng, chàng thành thiếp, là thành một bài thơ hay ai ai cũng thích rồi." Ngu Tu Dung không hiểu sao cười suốt:

Công Tôn Đại Nương lau nước mắt lắc đầu:" Ta không muốn làm hỏng thanh danh của hắn, rời khỏi hắn là tốt nhất."

Vân Na thấy Công Tôn Đại Nương muốn khóc, lần nữa ôm đầu nàng, đùng đùng nổi giận:" Người xấu không cần tỷ, muội cần tỷ, sau này tỷ ngủ với muội, không ai dám tới đánh nữa."

"Thực sự không được thì đợi Hầu Tử a gia về giết kẻ xấu."

Công Tôn Đại Nương trở tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Vân Na:" Muội là người tốt nhất trên đời."

Vân Sơ nói với Ngu Tu Dung:" Trong nhà nên ngăn ra một viện tử, để Vân Na ở một mình."

Ngu Tu Dung tán đồng:" Vân Na là Phật nữ, đã hai lầm làm nữ đồng cầm đèn cho thủy lục pháp hội, vinh diệu thế này nên có viện tử riêng, nuôi nhân thủ riêng."

Thôi nương tử cũng thấy đây là cách hay:" Nên như thế, Vân Na tiểu nương tử lớn rồi."

Vân Na mặt kiên định, nói to:" Được, Công Tôn tỷ tỷ, tới ở với muội đi, tỷ ra ngoài sẽ bị người ta đánh đấy, ở với muội là không sợ nữa."

Công Tôn Đại Nương nhìn quanh một lượt, lần nữa rưng nước mắt, áp mặt vào ngực Vân Na:" Được, sau này ta là vũ cơ do Vân Na tiểu nương tử nuôi, chúng ta cùng nhau nhảy múa, nhảy cả đời."

"Được, đợi chân muội dài, ngực to lên, sẽ nhảy rất đẹp ..."

Nghe tuyên bố hùng hồn của Vân Na, Vân Sơ nhìn chân nó cảm khái, đứa bé này cưỡi ngựa quá nhiều, chân hơi cong rồi, muốn nhảy à, đợi đầu thai lần nữa đã.

"Thiếp hay chàng đã có người

Tặng chàng đôi minh châu

Cảm tình thiếp quyến luyến

Đeo vào đai áo bào

Biết thiếp lòng như trăng sáng

Nhưng thề sống chết bên vợ

Hai hàng nước mắt đem trả ngọc

Hận chẳng tương phùng lúc chưa gả."

"Vân lang quân, xin đem bài thơ nhặt được này tặng Bùi lang."

Xem tờ giấy Công Tôn Đại Nương đưa tới, Vân Sơ thấy nữ nhân này thực sự hết hi vọng vào ái tình rồi.

Vân Sơ khẽ gật đầu, Ngu Tu Dung đi ra ngoài trước, y biết ý liền theo sau.

Đám phó phụ thấy hai người đi cùng nhau đều biết ý tránh hết, đi vào trong cái chòi nghỉ nhỏ xây bên cạnh ao cá, gió mát thổi vi vu, trúc cao vút che qua mái chòi, tạo thành không gian riêng biệt.

Ngu Tu Dung nhặt mấy viên sỏi nhỏ, đứng quay lưng về phía Vân Sơ, hơi phụng phịu ném xuống ao.

Vân Sơ nhìn dáng vẻ hờn dỗi của nàng hết sức đáng yêu, hiếm thấy nàng có bộ dạng tiểu nữ nhi như thế, cái váy phồng làm vòng eo thon nhỏ được buộc chặt lại trông đầy vẻ quyến rũ, không kiềm chế được kéo nàng vào lòng mình, nhắm mắt ghé mặt vào chiếc cổ ngọc, chỉ cảm thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi: “Thơm!”

Ngu Tu Dung thẹn thùng nghiêng mình tránh, đẩy người y ra không được, lí nhí nói: "Thiếp muốn sớm gả tới, chàng thấy tháng bảy thế nào?"

Vân Sơ sáng mắt, biết thế này đáng lẽ phải để Công Tôn Đại Nương tới nhà sớm hơn, nên cười nói: "Không được nóng lắm, lúc ân ái toàn thân đầy mồ hôi."

Ngu Tu Dung mặt đỏ như táo chín, cúi đầu xuống: "Tháng tám cũng nóng mà."

"Cho nên tháng chín là tốt nhất, khi đó gió thu nổi lên, gió mát lồng lộng, ta và nàng ôm nhau trên giường, bất kể là ngắm lá đỏ, hay là nhìn nhạn bắc bay về nam đều rất tốt."

"Vậy thì tháng chín …"

Bình Luận (0)
Comment