Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 254 - Q2 - Chương 035: Đen Xì Cả Rồi.

Q2 - Chương 035: Đen xì cả rồi. Q2 - Chương 035: Đen xì cả rồi.

Trong đình nhỏ ở hậu viện Vân gia, Ngu Tu Dung vờ không biết bàn tay Vân Sơ đặt trên mông mình, cũng không có cảm giác với những lời không biết xấu hổ mà Vân Sơ phun ra. Công Tôn Đại Nương tới trạch viện Vân gia, hiển nhiên làm nàng không thoải mái lắm, muốn nhanh chóng quyết định ngày mình gả tới Vân gia.

Cùng lúc đó Vũ Chiêu Nghi cũng cực kỳ không thoải mái với lời của Trường Tôn Vô Kỵ.

"Hậu cung chính là nơi tu tâm dưỡng tính, người trong hậu cung chẳng qua bố trí vì bệ hạ sinh con đẻ cái, ân sủng vinh nhục đều trong ý niệm bệ hạ. Cần gì phải phế hậu, khiến trong ngoài triều xôn xao .."

Vũ Chiêu Nghi yên tĩnh nghe cung nhân bẩm báo, bất tri bất giác đôi tay trắng trẻo nổi gân xanh.

"Biết rồi, ngươi lui đi."

Đợi cung nhân lui rồi, Vũ Mị ngồi thở một lúc, bầu ngực đầy đặn nhấp nhô lên xuống mấy lần mới bình tĩnh lại, thong thả lật văn thư trên bàn.

"Thép ròng chẳng uốn câu, ngươi thực sự là thép ròng sao?"

Vũ Mị nhìn bài thi khoanh chữ chín lớn đỏ rực, trầm mặc chốc lát, khẽ nói:" Bệ hạ chẳng hứng thú xem dù chỉ một cái, không biết những người dốc hết tâm huyết tham gia khảo thí vì cái gì?"

"Như Anh công nói, vẻn vẹn vài trang giấy, ít văn tự, thực sự có thể chọn ra nhân tài từ trong người bình thường sao?"

"Không biết rằng những người này, số giấy này dựa vào bao nhiêu ân tình và tiền bạc."

Lý Hoằng lẫm chẫm đi tới bên Vũ Mị, có điều nó không dám đụng vào đồ của nàng, chỉ đứng ở bên nhìn, mở to mắt nhìn a nương, dáng vẻ có chút tội nghiệp.

Vũ Mị liếc mắt qua trưởng tử của mình:" Biết viết tên mình không?"

"Biết ạ."

"Viết cho a nương xem."

Lý Hoằng dùng bàn tay nhỏ bé của mình, lóng ngóng cầm bút lông, viết hai chữ Lý Hoằng.

Vũ Mị khẽ lắc đầu, đứa bé này viết không phải viết hai chữ, phải là bốn chữ, với đứa con này, sự kiên nhẫn của nàng không tốt. Phát hiện Lý Hoằng viết tên lên một bài thi, mày phượng nhướng lên, rốt cuộc không nổi giận.

Không phải nàng cho rằng Lý Hoằng không sai, mà nàng nghĩ người kia sẽ không giận nó, nhìn Lý Hoằng viết tên dưới chữ "chín" lớn được khoanh đỏ, nói:" Nếu như người do con chọn, sau này y là bạn học của con. Tốt hay xấu là số mạng của con."

Lý Hoằng hoang mang nhìn mẫu thân, không hiểu gì cả, đợi nàng giải thích, chỉ là Vũ Mị nói câu đó xong thì không nói gì với nó nữa.

Vì thế Lý Hoằng lớn gan cầm tờ giấy đó, đi tìm phụ thân còn chưa dậy.

"Phụ hoàng, phụ hoàng."

Nghe thấy giọng non nớt của Lý Hoằng, Lý Trị thở dài, rút chân từ trong lòng phụ nhân diễm lệ ra, mặt hiện lên nụ cười.

Lý Hoằng chạy vào giơ cao tay đưa tờ giấy lên, phụ hoàng hiền hơn a nương nhiều, nên nó không sợ.

Lý Trị chẳng để ý cái tờ giấy này trước kia làm cái gì, chỉ chú ý tới hai chữ Lý Hoằng:" Đây là chứ con viết à?"

"Vâng, phụ hoàng." Lý Hoằng ba tuổi ngượng nghịu nói:

Lý Trị bảo nữ tử mặt ửng hồng kia:" Lấy bút."

Đợi cầm bút lông, Lý Trị viết một lượt tên nhi tử dưới hai chữ Lý Hoằng:" Cầm lấy, dựa theo hai chữ này, viết một trăm lần."

Lý Hoằng hoan hỉ cầm tờ giấy rời đi, Lý Trị thì vẫy tay với nữ tử:" Ngươi, lại đây ..."

Nữ tử len lén nhìn ra ngoài, xác định không ai tới quấy rầy, cởi y phục quỳ trên giường, mông hơi chổng lên phát ra tiếng nũng nịu như mèo kêu:" Bệ hạ ~~"

Vũ Mị bận rộn xong thì mặt trời đã lên ba cây sào, nàng đặt số văn chương kia xuống, khi đứng dậy, bụng hơi đau. Nàng đứng tại chỗ chốc lát, tới khi cơn đau giảm đi, phát hiện nhi tử cầm tờ giấy đen xì xì đợi mình đã lâu.

Lúc này tờ giấy từ chữ chín đổ rực vẫn còn, những nơi khác bị hai chữ Lý Hoằng che kín rồi, không đọc được nữa.

Lý Trị cũng chẳng có hứng đọc: "Ai bảo con viết nhiều chữ như thế?"

"Phụ hoàng ạ."

Vũ Vị liền nắm bàn tay nhỏ của Lý Hoằng, cầm tờ giấy đi về phía tẩm cung.

Lúc này Lý Trị đang ngồi trên giường, tay cầm cuốn sách, nhìn thấy Vũ Mị bụng to dẫn Lý Hoằng vào, cười hỏi nhi tử:" Viết xong chưa?"

Vũ Mị phẩy tờ giấy:" Viết xong rồi, chỉ là chữ chẳng tiến bộ gì, tiếc cho một người đọc sách mười năm gian khổ mới viết ra được văn chương hay."

Lý Trị cười:" Có câu học giỏi văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương, bọn họ học thành văn võ nghệ, phải xem đế vương trẫm đây có cần không chứ."

Vũ Mị đưa chữ chín duy nhất còn nhìn thấy cho Lý Trị xem.

Lý Trị cười to:" Lý Nghĩa Phù duyệt bài, Chử Toại Lương định thứ hạng, trẫm không lý nào không mua. Nếu Hoằng Nhi đã viết tên lên đó rồi, vậy thưởng cho Hoằng Nhi làm bạn đọc."

"Thần thiếp cũng đang có ý đó, chỉ là người này chưa thể cho Hoằng Nhi."

"Con cháu nhà ai thế?"

"Anh Công muốn người này lập tức làm huyện úy huyện Vạn Niên."

"Lập tức à?"

Vũ Mị gật đầu:" Đúng ạ, đây là lần đầu tiên Anh Công cầu xin ân điển bệ hạ nhiều năm qua."

Vân Sơ đương nhiên không biết bài thi mình dốc hết tâm huyết ra làm bị một đứa bé dùng làm giấy lộn luyện chữ, không còn đọc được nữa.

Mà dù có biết thì y cũng chẳng làm được gì, vì đưa giấy cho đứa bé là Vũ Mị, xúi nó viết chữ là Lý Trị. Vân Sơ không thích sự trùng hợp, không hề thích mấy chuyện trùng hợp, kỳ ngộ.

Nhất là bây giờ y tiền bạc thừa mứa, tiền sồ tươi sáng, có lão bà xinh đẹp đang đợi quá môn nên với y mấy thứ trùng hợp, kỳ ngộ chỉ gây ra thêm phiền toái mà thôi.

Chỉ người chẳng có gì cả mới mong đợi vào kỳ ngộ, hi vọng không cần cố gắng mà có được cuộc sống tốt đẹp.

Mà cuộc sống của Vân Sơ thì đã tốt lắm rồi.

Vân Sơ lại lần nữa tới công trường phường Quang Phúc, còn nổi lòng tốt trả ba thành tiền cho công tượng, thương nhân vật liệu.

Chủ yếu là vì thịt trâu bán ở Trường An tốt quá, Vân Sơ còn chẳng kịp làm thịt trâu khổ, trực tiếp dùng nồi lớn đun thị trâu, thế thôi đã làm người Trường An điên cuồng. Mỗi ngày 2000 cân thịt trâu vừa bày ra đã bị người ta đặt trước mấy ngày trước vét sạch.

Đặt thịt trâu ngâm toàn là đại hộ, tới lượt tiểu hộ mua chỉ còn ít lòng trâu ngâm ăn cho biết.

Thịt trâu ngâm của phường Tấn Xương là cơ hội duy nhất để đại đa số người trong xã hội nông canh này thoải mái cầm miếng thịt trâu mấy cân ăn.

Mặc dù giá cả đắt đỏ, hơn gấp đôi thịt trâu sống, nhưng vì độc quyền, Vân Sơ kiếm cả đống.

Nếu thịt trâu không bị hao thì Vân Sơ còn kiếm được nhiều hơn, lần bán thịt trâu này thôi đủ cho Vân Sơ trả hết tiền vật liệu cùng xây dựng rồi.

Bình Luận (0)
Comment