Vân Sơ tới công trường phường Quang Phúc, nhìn mảnh đất trống cháy nham nhở trước kia hiện đã được những ngôi nhà dang dở lấp kín, hết sức hài lòng, nên bảo đám đốc công và thương nhân vật liệu lát nữa tới Vân gia, tìm Thôi nương tử nhận được ba thành tiền tiền công. Cái chuyện khốn kiếp như vậy mà làm bọn họ cảm kích rơi lệ, rối rít tạ ơn, Vân Sơ cảm thụ được sự chất phác của Đại Đường, cảm thấy bản thân cũng thuần khiết hơn đôi chút.
Trước kia à, không làm xong nhà, đừng hòng nhận một xu của chính phủ.
"Lý trưởng không nên trả tiền họ, nhà tiểu nhân có ba viên gạch bị vỡ, tới giờ chưa thay." Một hán tử thấy Vân Sơ tới thị sát thì nhanh mồm mách:
Tức thì đám người tiền chưa tới tay kia tim vọt lên cổ.
Vân Sơ theo chủ nhà tới trước nhà của hắn, ở lưng chừng bức tường cao tới ba mét đúng là có ba viên gạch vỡ, chắc là thợ không cẩn thận đập vỡ, có điều hẳn là không ảnh hưởng tới chất lượng.
Xem xong Vân Sơ chửi mắng chủ nhà: "Ngươi là người chết à, lúc xây tường sao không bám sát chút? Giờ tìm ta có ích chó gì, tường đã xây lên rồi, ngươi bảo họ moi ba viên gạch ra thay mới. Có biết làm thế càng tệ hơn không?"
"Sau này trông cho kỹ, đừng để người ta làm cho ngươi cái xà nhà gãy, thứ ngu xuẩn."
Vân Sơ chỉ chửi cho sướng mồm chứ chẳng giải quyết việc gì, làm hán tử Quan Trung trông rất hung mãnh kia suýt khóc. Vì chửi cùng Vân Sơ còn có mẹ và lão bà của hắn, cả ba cùng chửi, có thể nói là pháo hỏa liên miên.
Ai cũng chĩa mũi giáo vào hán tử kia, chẳng ai thấy Vân Sơ sai hết, cả láng giềng xung quanh cũng thế, Vân lý trưởng đã dặn từ đầu rồi còn để xảy ra chuyện, bây giờ ngươi mới nói không phải làm khó Vân lý trưởng à.
Lại nói ba người Thổ Cốc Hồn dùng trâu đổi nhà kia, bọn họ đúng là ngày đêm canh gác ở công trường, nhìn nhà của mình từ dưới đất mọc lên cao năm sáu mét.
Nhìn tiến độ bây giờ thì chỉ hai tháng nữa thôi là xong rồi.
Thương nhân già người Thổ Cốc Hồn có một cái họ rất hay --- Mộ Dung, tên là Mộ Dung Trách, nghe ông ta giải thích cái tên này hàm ý là dễ dàng chém người ta thành thịt băm. Có họ này hẳn là có quan hệ tới vương tộc Thổ Cốc Hồn.
Vân Sơ đương nhiên không quan tâm tới chuyện người này có phải vương tộc không, y chỉ quan tâm ông ta có thể kiếm được thêm trâu từ Thổ Cốc Hồn không, có thể dẫn Cửu Phì cùng với đám quản sự trong nhà Anh Công đi Đại Phi Xuyên một chuyến không?
Phương thức làm việc của Bùi Hành Kiệm không hay, có thể mặc kệ hắn, nhưng không thể không chuẩn bị cho cuộc chiến Đại Phi Xuyên sắp tới.
"Ta cần thêm nhiều ly ngưu!" Vân Sơ ngồi bên cạnh Mộ Dung Trách, vừa nhai cam thảo vừa nói:
"Ta không về được nữa, cũng không có trâu nữa."
"Sau này ông sống ở thành Trường An, không kiếm cách kiếm sống sao được, tiền tiêu hết rồi, nhi tử ông sao duy trì Mô Dung gia tộc."
"Ăn xin ở đây cũng tốt hơn bị người Thổ Phồn cắt đầu treo ở cổ ngựa."
"Ở Trường An điều ông phải nghĩ là sau này ăn cái gì, mặc cái gì, có nên cho con vào học đường học tập không, như thế mới có thể mãi mãi tránh xa chiến trận."
Mộ Dung Trách vẫn lắc đầu:" Ngài cúng nghe thấy rồi đấy, dù ta có bán hết thanh diêm đi cũng không đủ tiền mua trâu. Hơn nữa mục nhân không cần tiền đồng, họ cần lương thực, nồi sắt, đao, lá trà."
"Những thứ hàng hóa đó ta chuẩn bị cho ông rồi, ông đi chuyến nữa, kiếm thêm nhiều ly ngưu mang về, tiền ta kiếm được có phần của ông. Thời gian qua ông thấy rồi đấy, thịt trâu ngâm bán rất tốt, phải có thêm trâu, chúng ta mới có thể kiếm thêm tiền." Vân Sơ rất kiên nhẫn khuyên nhủ:"
Mộ Dung Trách nhìn y:" Người Đường các ngài sao lại tham lam như thế? Ngài hẳn là đã có rất nhiều tiền rồi, vì sao còn chưa thỏa mãn."
"Khi ta ở Đại Phi Xuyên, mỗi sáng thức dậy có một cái bánh lúa mạch để ăn, đã cảm tạ thần linh, nếu có thêm cốc trà bơ, ta sẽ không mong gì thêm nữa, dù có chết cũng không oán trách gì?"
Vân Sơ nhẹ nhàng nói:" Ta có một lý tưởng vô cùng vô cùng vĩ đại cần rất nhiều tiền mới hoàn thành. Ông có thể hưởng thụ trong thành Trường An sáu ngày, sáu ngày sau mang theo hàng hóa của ta về Đại Phi Xuyên."
Nói xong ném cho ông ta túi tiền căng phồng rồi đứng dậy rời đi.
Mộ Dung Trách kiên quyết nói:" Ta không muốn về."
"Ông phải về."
"Nếu không ngài giết ta à?"
"Không, ta giết tiểu nhi tử của ông đang trốn ngoài thành, cùng nhiều đứa nhi tử khác ..." Vân Sơ không dừng lại, giọng nói xa dần:
Thời gian qua đám người bất lương Trương Giáp ngày đêm không nghỉ điều tra, giúp Vân Sơ nắm hết tin tức về Mộ Dung Trách. Tìm ra được thành viên gia tộc của ông ta luôn nấp ngoài thành, bọn họ là một bộ tộc nhỏ chạy trốn khỏi Thổ Cốc Hồn.
Hơn nữa còn là một đám phản đồ dọc đường giết hết tộc nhân khác, chỉ để lại nhà Mộ Dung.
Tổng cộng có bốn mươi ba người.
"Được, ta đồng ý, giúp ngài tìm trâu, ngài cũng phải hứa với ta, bảo vệ các con ta."
Vân Sơ đi đã xa rồi Vân Sơ vẫn nghe thấy tiếng van nài của Mộ Dung Trách, vẫy vẫy tay tỏ vẻ đồng ý.
Tối nay Địch Nhân Kiệt sẽ đi tham gia Khúc Giang Yến do hoàng đế tổ chức ở Khúc Giang, mặc dù hoàng đế khả năng không có mặt, Địch Nhân Kiệt vẫn vô cùng vui sướng. Thậm chí hắn còn vui mừng hơn cả thi đỗ, kích động tới không đứng yên nổi một khắc, cho thấy đây là vinh dự lớn cỡ nào.
Còn về phần Vân Sơ, mặc dù y thi đỗ rồi, còn đạt được hạng 9 đúng dự liệu, nhưng chẳng hiểu y gây nghiệt gì mà không nhận được lời mời tham dự Khúc Giang yến. Chỉ có một quan bằng huyện úy huyện Vạn Niên, còn phải lập tức nhậm chức.
Về phần vinh dự kia không có phần của y.
Tới đưa quan bằng là lang trung của thanh lại ti, một người vô cùng thanh quý, hơn nữa quyền lực cực lớn, người thế này thường thăng lên thị lang, sau đó là tới thượng thư. Kế tiếp nữa có thể được gọi là tể tướng rồi.
Dù Vân Sơ đã tặng cho ông ta 100 cân thịt trâu ngâm, để vị lang trung tên Nhan Quang Thành này tăng cường ký ức, ông ta vẫn không nhớ ra vì sao Vân Sơ không được mời tham gia Khúc Giang yến.
Đối với các tân khoa tiến sĩ mà nói, đó là vinh diệu vô cùng lớn lao, so ra Vân Sơ từ chính bát phẩm y chính trực tiếp thăng lên làm chính thất phẩm huyện úy huyện kinh thành, lại còn lập tức nhậm chức, có vẻ còn được ân sủng lớn hơn.
Song y có được quan chức mà không có vinh diệu.