Phải thừa nhận rằng Địch Nhân Kiệt với cái bụng phệ mặc quan bào màu lục vào trông giống quan viên hơn Vân Sơ nhiều lắm. Nhất là khi hắn nghiêm mặt, ưỡn bụng, chắp tay sau lưng khệnh khạng đi qua đi lại trước mặt Vân Sơ, trông quan uy vô cùng, khiến đám nữ nhân trong Vân gia xuýt xoa liên hồi.
Thôi nương tử hưng phấn tới mức toàn thân run rẩy quỳ xuống đất giúp hắn chỉnh lại mép dưới quan bào, sợ xuất hiện nếp nhăn, ảnh hưởng tới cảm quan của hoàng đế.
"Còn thiếu một chiếc ngọc bội đè áo bào." Công Tôn Đại Nương vừa nói thế, mọi người nhất tề nhìn sang Vân Na đang nghịch mái tóc dài được chải chuốt rất đẹp của Địch Nhân Kiệt:
Ai bảo nó lắm tiền nhất ở đây.
Vân Na bĩu môi, lấy trong ông tay áo ra một cái ngọc bội trắng, nhưng lại đưa Công Tôn Đại Nương:" Sớm bảo tỷ rồi, Nhân Kiệt ca ca tốt hơn tên họ Bùi kia nhiều, tỷ không nghe, giờ thì xong rồi, hôm nay huynh ấy trở về sẽ kiếm được lão bà rất khá."
Địch Nhân Kiệt lần đầu tiên được Vân Na gọi là Nhân Kiệt ca ca, phải biết rằng, từ khi hắn quen thuộc với Vân gia, Vân Na luôn gọi hắn là Béo. Lại còn nói một câu vừa lòng người như thế, bảo sao Vân Sơ coi như bảo bối, mắt chăm chú nhìn Công Tôn Đại Nương.
Công Tôn Đại Nương tự mình đeo ngọc bội cho Địch Nhân Kiệt rồi buồn buồn nói:" Nam nhân tốt nào tới lượt ta, đều có chủ cả rồi."
Địch Nhân Kiệt chạch lòng, nếu không phải Vân Sơ đang trừng mắt nhìn hắn trấn áp, bên cạnh còn có người khác, nói không chừng hắn đã ôm giai nhân vào lòng vỗ về.
Đãi ngộ của Địch Nhân Kiệt cực tốt.
Mặt trời còn chưa xuống núi đã có lại viên của Hồng lư tự mang xe ngựa tới Vân gia đón hắn tới Khúc Giang dự tiệc.
Đưa mắt tiễn Địch Nhân Kiệt ăn mặc chỉnh tề ngồi xe ngựa rời đi, thực ra Vân Sơ rất hâm mộ, vì Khúc Giang yến là lời ca ngợi tối cao với người đọc sách. Hoàng đế không muốn khen thưởng Vân Sơ, tuy tiếc nuối, y cũng chẳng cần buồn bực, y không để thái độ của kẻ xa lạ ảnh hưởng tới tâm tình.
Mình làm rất tốt, nên khao thưởng bản thân một phen.
Trường An vào tháng bảy nóng như lò lửa, sáng nay có trận mưa mà không giải quyết được vấn đề gì, mưa không đủ lớn, hơi nước bốc lên càng làm người ta chết ngốt, lúc này ăn uống thành gánh nặng với rất nhiều người. Nhất là Vân gia nhiều người béo thì càng thành vấn đề.
Vân Sơ không vào nội trạch được nữa, theo lời Vân Na nói, nữ nhân trong đó chẳng chịu mặc y phục tử tế. Còn về phần con báo heo Đại Phì thì thà trốn trong khảm nhi tỉnh mà Vân Sơ sai người đào để ngủ đông, cũng không muốn gặp ai.
Vân Na rất hâm mộ ca ca có thể để mình trần, hạ thân chỉ mặc cái quần cộc. Nếu như hai năm trước, đứa bé này còn sống chết đòi ăn mặc giống Vân Sơ, hiện giờ không làm thế nữa, biết thiếu nữ làm thế là không được.
Thấy ca ca mở một cái hũ gốm, Vân Na tò mò nhìn vào trong, mùi chua chua bay ra, làm nó muốn chảy nước dãi.
" Hôm nay bọn họ đều không có tâm tư ăn cơm, hai chúng ta ăn bữa ngon đi."
Vân Na chẳng có tí sức đề kháng nào với bất kỳ món ngon mà ca ca nói ra, dù đã nóng tới cái trán trắng bóng lấm tấm mồ hôi vẫn ôm chặt ca ca, sợ không được ăn. Hôm nay trời quá nóng, Vân Sơ chẳng định làm món gì phức tạp, y thấy đây vừa vặn là lúc ăn mỳ nước tương.
Rau cần trong nước tương đã thành màu vàng đất, vớt ra thái nhỏ, cho dầu vào nồi, ném thêm ít hoa tiêu và tỏi xanh, đao quả dầu. Đợi tỏi cháy đen mới đổ nước tương vào đun.
Ăn mỳ nước tướng chẳng cần nhiều món ăn kèm, chỉ cần băm cần ra, ướp ít muối chốc lát là được. Đem nước tương đun sôi cho vào hũ, đậy thật kín ngâm vào giếng, Vân Sơ bắt đầu nhào bột mì.
Thông thường mùa hè, nhất là lúc thời tiết nóng khốc liệt, Vân Sơ không ăn mỳ đám Tam Phì làm.
Nghĩ cũng biết, cái mùa này còn xua một đám béo ú đi ra sức nhào mì, kéo mì, đến khi mì làm ra không cần thêm muối cũng mặn.
Vì thế phải ủy khuất vị tân huyện úy mới ra lò tự mình làm, về phần Vân Na à, nó trừ ngồi nhìn chảy nước dãi thì chỉ biết ăn thôi, chẳng được tích sự gì.
Lúc này nước tương chua ngâm trong giếng đã mát lạnh vừa miệng rồi, mì vớt ra cho vào bát, rưới thẳng nước tương chua lên, rắc ít rau cần, thế là có bữa ngon.
Vân Na bê một bát vào nội trạch, ba nữ nhân ăn mặc mát mẻ sớm tuyên bố không ăn tối đều vội vã chạy ra.
Vân Sơ đảo mắt nhìn, trừ Thôi nương tử khá bạo dạn lộ ra quá nửa cái cổ trắng mịn thì Ngu Tu Dung và Công Tôn Đại Nương kín cổng cao tường, chẳng có gì đáng nhìn.
Mất hứng, Vân Sơ bê bát mì lớn ra cửa, Cửu Phì đang uống rượu, cuộc sống của hắn có vẻ khá lắm, thịt lợn nhắm rượu.
Ngoài cửa mát hơn một chút, trúc rậm rạp vươn cao đã che bớt không ít ánh nắng, lại thêm kênh nước chảy róc rách, nếu đợi mặt trời vừa lặn cái nóng cũng bị đẩy lùi còn thích hơn nữa, Vân gia quá nhỏ đã thế chất đống nên chẳng có mấy gió. Vân Sơ thoải mái ngồi xuống:" Lần này phải ngươi đi Thanh Hải là bất đắc dĩ, nhân thủ dùng được trong nhà chỉ có mỗi ngươi."
Cửu Phì nhìn mỳ trắng trong bát gia chủ, cười nói:" Vốn phải do tiểu nhân đi, Thập Phì là tên cố chấp, Bát Phì chỉ biết ăn, tiểu nhân không đi thì ai đi?"
"Tới đó ngươi sẽ bị đau đầu, tức ngực, nhớ trên đường không được hoạt động mạnh, tới Đại Phi Xuyên thì bọc kín bản thân lại, ngủ dăm ba ngày thấy không có vấn đề gì nữa mới hoạt động." Vân Sơ dặn dò:
"Nhớ kỹ việc của ngươi, ngươi đi buôn trâu, chuyện khác không liên quan tới ngươi."
Cửu Phì thấp giọng nói:" Lang quân muốn làm ăn lâu dài hay chỉ làm một lần rồi thôi."
Câu này làm Vân Sơ rất tán thưởng:" Tất nhiên là làm ăn lâu dài, ngươi tranh thủ phải nhớ, phải hiểu thấu con đường này. Nếu trên đường gặp phải mã tặc, thổ phỉ thì có thể bỏ trâu, nhưng bản đồ đường đi thì nhất định phải mang về cho ta."
"Đồng thời khảo sát con sông kia có thể thủy vận không?"
Cửu Phì gật đầu:" Tiểu nhân biết."
Vân Sơ ăn một miếng mỳ lớn, nghĩ chốc lát, nói:" Nếu ngươi làm tốt chuyện này trở về, ta sẽ ủng hộ ngươi phục thù."
"Tiểu nhân không muốn phục thù, không phải lang quân kiếm cơ hội đuổi tiểu nhân đi chứ?"
"Ngươi đừng nói quá chắc, dù sao cũng làm xong việc này đi đã, ta ghi công ngươi."
Cừu Phì đứng dậy thi lễ:" Tiểu nhân nhớ rồi."
Thấy hắn tiếp nhận ý tốt của mình, Vân Sơ hài lòng rời đi, y không tin lòng trung thành vô cớ, y tin trao đổi lợi ích hơn.