Nước tương chua chua, rau cần giòn giòn, ăn một bát mỳ ứa hết nước miếng, Vân Sơ quay về bếp muốn ăn thêm một bát nữa, không ngờ trong bếp có người, y lặng lẽ thò đầu vào, đang hi vọng là Công Tôn Đại Nương, nhìn một cái thì ra là Ngu Tu Dung.
Lúc này Ngu Tu Dung ngồi thổi bếp, quay lưng về phía cửa, nàng mặc váy mỏng mùa hè, tuy kín đáo, do tư thế ngồi phải kéo gọn váy lại, làm lộ ra thân thể nhỏ nhắn xinh xắn gầy gò, eo thon nho nhỏ, vậy mà cặp mông nhỏ vẫn săn chắc tròn vành vạnh tới mê người.
Vân Sơ nuốt nước miếng, người nóng râm ran, nhưng khi y phát hiện ra Ngu Tu Dung mồ hôi đầm đìa đứng lên làm nấu mỳ, y liền rón rén lui bước.
Không biết thế nào mà tai nàng thính thế, quát một tiếng “đứng lại”, thế là y hết chạy. Sớm phát hiện thói xấu của Vân Sơ, Ngu Tu Dung vẫn múc một bát mỳ có mồ hôi của nàng trong đó.
Thế là dưới vành mắt của nàng, Vân Sơ ăn không sót giọt nước nào.
Vân Sơ cũng muốn thay đổi bản thân, nếu sống khác người như vậy, không ai chịu nổi y.
Không khí gia đình phải bồi dưỡng, chỉ có toàn tâm toàn ý tiếp nhận đối phương, tương lai mới có thể sinh con đẻ cái, sống với nhau cả đời.
Nhìn Vân Sơ ăn hết bát mỳ, Ngu Tu Dung lại múc cho y bát nữa, nhìn y ăn lòng nàng vừa vui vẻ lại có chút áy náy, môi hơi cong lên:" Thiếp cứ thấy mình là người ngoài, nhất là giữa chàng và Vân Na."
Vân Sơ khịt mũi: "Đừng nói vớ vẩn, nếu ta sớm gặp được nàng, giờ ta đã có hai muội tử chứ không phải một."
Ngu Tu Dung tò mò hỏi: "A nương của Vân Na có đẹp không?"
"Đẹp, nhưng không phải là a nương tốt, có điều nàng ấy đối xử với ta rất tốt, nàng ấy muốn một nhi tử anh hùng cái thế, chứ không muốn nữ nhi đáng yêu như Vân Na."
"A nương thiếp sinh thiếp ra cũng không thích, a gia thiếp vô cùng thất vọng, nên đặt cho thiếp cái tên này, hi vọng thiếp đầu lai lại làm nam hài."
"À, không cần đầu thai lại đâu, ta nghe nói ở phía nam của An Nam, có quốc đám vu sư có thể biến nữ thành nam, biến nam thành nữ. Có điều thường là làm nam biến thành nữ, ít nữ tử biến thành nam lắm."
"Toàn nói linh tinh." Ngu Tu Dung dĩ nhiên chẳng tin, Vân Sơ có cái tật thích nói bậy nói bạ:
Khó khăn lắm mới đợi được mặt trời xuống núi, thành Trường An lại càng thêm bức bối, không trung chẳng có lấy một ngọn gió, bánh xe gió đứng ở nơi cao nhất cũng không nhúc nhích. Ngu Tu Dung không chịu nổi nóng bức, được Vân Na và Công Tôn Đại Nương dẫn tới nhà tắm, hi vọng lấy nước kiếm chút mát mẻ.
Vân Sơ nằm trên ghế, cắn quạt bồ, nghe Thôi nương tử kể chuyện làm ăn trong nhà.
Lão bà hiền huệ của Đinh Đại Hữu chết rồi, nghe nói chết do khó sinh, lão bà mới cưới là thứ phế vật vô dụng. Phụ nhân của nhà đại hộ rất ít người vô dụng như lão bà Đinh Đại Hữu, trừ trẻ trung xinh đẹp ra thì không có sở trường gì.
Chuyện kinh doanh lương thực tốt như vậy mà làm be bét, dù có khách hàng chất lượng tốt nhất thiên hạ như nhà ăn lớn, nay cũng khó mà tồn tại được.
Vân Sơ ngạc nhiên:" Sao lại khó tồn tại, các ngươi cắt đứt hợp tác với họ à?"
"Vâng, nữ nhân thiển cận đó, trước kia thường đưa ít lương thực cũ tới, thiếp thân cũng đành nhịn, gần đây không ngờ gần đây dám đưa cả lương thực mốc tới. Thiếp thân liền hạ lệnh cắt đứt hợp tác, còn bảo với chưởng quầy, nếu muốn tiếp tục làm ăn bảo Đinh tướng quân tới bàn bạc với nhà ta." Thôi nương tử kể lại thôi đã giận:
Vân Sơ gật gù:" Ngươi làm thế là đúng, làm ăn là làm ăn đừng để dính dáng tới tình cảm. Ta nợ ân tình Đinh Đại Hữu, tự ta sẽ trả, không cần kéo nhà ăn vào. Ai làm ăn mà chẳng khó khăn, nhà ăn lớn có danh tiếng tốt, vậy phải giữ gìn nó."
Thôi nương tử vâng lời, không nói thêm nữa, hôm nay vì chuyện này mà nàng hạ quyết tâm rất lớn, không ngờ lang quân không trách mắng mà còn đứng về phía mình.
Trời tối không lâu thì Địch Nhân Kiệt về, vừa về một cái liền cởi phăng áo ngoài, đá bay giày phong hầu, mặc áo trong uống liền một hơi nửa ấm trà, tựa hồ mới dễ chịu một chút.
"Sao thế, cơm nước ở Khúc Giang yến không ngon à?"
"Không phải do cơm nước, mà là do con người, nực cười nhất là một lão già khoa tiến sĩ các ngươi, trên tiệc rượu khóc lóc thảm thiết, cảm kích bệ hạ lựa chọn mình, liền một lúc làm mười bài thơ ca tụng bệ hạ."
Vân Sơ bật cười:" Thì chứng tỏ người ta biết các làm người thôi, ngươi không mắng người ta đấy chứ?"
"Nếu bệ hạ có mặt ở đó thì đành đi, người ta vì sớm ngày được làm quan, làm thế cũng là lẽ thường tình. Nhưng bệ hạ không có mặt, Hồng lư tự chỉ phái tới một viên ngoại lang, các khảo quan uống hai chén rượu, nói vài câu rồi đi."
"Lão già đó thi hứng bùng phát với không khí, không ai ngăn nổi. Ngươi không thấy bộ dạng nước mắt nước mũi ròng ròng của ông ta, tởm vô cùng. Đứng cùng hàng ngũ với loại đó là sỉ nhục trong đời Địch mỗ."
Trương Giản Chi lại lần nữa bị trượt, đó là nguyên nhân Địch Nhân Kiệt nhìn đám người cuồng hoan ở Khúc Giang Yến lại nổi điên.
Một nhân tài như thế mà mang tiếng "Thi trượt đại tướng quân", nay suốt ngày say khướt trong quán rượu nhỏ rách nát, còn những kẻ chỉ biết vỗ mông bợ đít đầu to bụng phệ, lại ngồi ở Khúc Giang yến ba hoa bốc phét.
Chính vì điểm này mà Vân Sơ thích Địch Nhân Kiệt, dù hắn vừa mới vò mặt Vân Na, bị Vân Na cầm gậy bóng chày truy sát.
Người trẻ tuổi tựa hồ chẳng thích ở nhà.
Khi Địch Nhân Kiệt tiến kinh, trong nhà phái tới một lão phó, một thư đồng, đó là bố trí tiêu chuẩn của con cái nhà quan lên kinh khảo thí.
Thư đồng phụ trách bảo vệ an toàn cho công tử nhà mình, lão phó phụ trách uốn nắn hành vi của ông tử, tránh hắn không tiêu tiền vào việc đọc sách, mà ném vào động không đáy ở phường Bình Khang.
Địch Nhân Kiệt không cho thư đồng và lão phó đi theo mình, thuê cho họ một viện lạc nông gia ngoài thành, một mình vào thành. Trong đó trong thắt lưng Địch Nhân Kiệt có chưa tới 500 đồng.
Giờ hắn đại khái có hơn 100 quan rồi, thuộc về tầng lớp sĩ tử tiến kinh giàu có nhất.
Vân Sơ hỏi hắn tiền đâu ra, bản thân hắn chẳng nói rõ, tóm lại là làm vài việc, có người đưa tiền, gặp vài trưởng bối, cũng có người đưa tiền. Tích lũy ba năm thế là có bằng ấy.