"Khoản tiền lớn nhất ta kiếm được hình như là giúp một nữ nhân tìm chó, tìm được chó, nàng cho ta một hạt vàng ... Nhìn nữ nhân đó ôm con chó khóc lớn, Tin Đồn huynh bảo ta làm một việc xấu có lỗi với trượng phu nữ tử đó." Địch Nhân Kiệt kể cách kiếm tiền bằng giọng hời hợt, nhưng nhìn ánh mắt giống đang hồi ức của hắn biết ngay là hắn làm việc kia chẳng phải vì tiền, nữ nhân họ hẳn là xinh đẹp lắm:
Nghe tới một cái tên quen thuộc, Vân Sơ hỏi: "Tin Đồn huynh sao rồi? Hắn cũng tham gia kỳ thi lần này, nghe nói đã đỗ, định đi đâu làm quan?"
Địch Nhân Kiệt không hổ danh bách sự thông ở Trường An, hỏi là đáp ngay: "Ngươi ta nói rồi, bản lĩnh tổ truyền là nghe đồn tấu báo, ngàn vạn lần không được tới đời này thì đứt đoạn, đương nhiên tới tây đài làm giám sát ngự sử. Nghe hắn nói, chức vị hắn thích nhất là tuần thành ngự sử, đi qua đường lớn ngõ nhỏ, ăn bát cơm, uống chén trà, nghe chuyện vui dân gian, tiện thể làm việc lớn."
"Thứ chó má đó, đừng có đưa tới huyện Vạn Niên làm tuần thành ngự sử, hắn mà đi tới đâu là tai họa quan viên nơi đó." Vân Sơ nghiến răng nghiến lợi, lần trước y tóm cổ tên đó ném ra ngoài cửa sổ:
Địch Nhân Kiệt nhún vai:" Biết làm sao được, a tổ hắn là đại lão số hai của đài viện, đại bá hắn là loại ngự sử trên đại triều hội có thể quát mắng quan viên vô lễ xéo khỏi đại điện."
"Người như thế muốn làm tuần thành ngự sử, còn chẳng phải muốn tới đâu thì tới à?"
"Ta thấy Tin Đồn huynh không phải là người lòng dạ rộng rãi đâu, không khéo hắn tới huyện Vạn Niên làm tuần thành ngự sử thật đấy. Có cần ta làm trung gian, mời một bữa cơm, tăng cường tình cảm không?"
Vân Sơ xua tay liên hồi:" Thôi thôi thôi, loại người đó bản lĩnh sở trường nhất là thuận nước lần tới, tiếp xúc với hắn càng nhiều, hắn càng phiền. Trừ khi mời hắn đi thanh lâu, nếu không đừng dính tới hắn."
"Ngươi nói linh tinh rồi, làm ngự sử bị hạn chế bởi giám sát lục pháp, hắn sao dám đi thanh lâu chứ?"
"Ài, có tên đó, nhiều việc không làm được rồi."
Địch Nhân Kiệt nheo mắt:" Ngươi lại nghĩ tới giết người đấy à?"
Vân Sơ ngồi thẳng đậy, nghiêm giọng mắng:" Thế nào mà lại, ta chưa từng giết người."
Địch Nhân Kiệt tất nhiên không chịu tin mấy lời ma quỷ của Vân Sơ, coi như y đang đánh rắm:" Nói xem nào, lần này lại có ai bị đưa lên bàn ăn của ngươi rồi, khi đánh chén nhớ gọi ta một tiếng."
Vân Sơ chép miệng, không ngờ chỉ cảm thán một câu mà bị Địch Nhân Kiệt nhận ra rồi, có điều với người bạn này cũng không cần che giấu gì, đứng dậy lấy một tấm bản đồ trải ra bàn, chỉ tay lên đó.
"Thổ Cốc Hồn à, món ăn lần này của ngươi lớn đấy."
"Ừ, ta muốn mời huân quý, đầu nhân của Thổ Cốc Hồn tới Trường An định cư, hỗ trợ mục nhân nơi đó tử chiến với người Thổ Phồn."
"Sau đó?"
"Đợi sau khi chiến trường được dọn sạch, binh mã Đại Đường đóng quân, sẽ để người Đường ở Trường An không có ruộng đất tới Thổ Cốc Hồn chăn thả."
Địch Nhân Kiệt nghe tới đây không tán thành:" Ta không nghĩ có người Đường nào muốn đi đâu."
"Chỉ cần cho ruộng Vĩnh Nghiệp đủ nhiều, thêm trong vòng vài năm không cần nộp thuế, thêm chính sách nâng đỡ nhất định, tin ta đi, trên đời này sẽ không có đất hoang đâu."
Địch Nhân Kiệt ngẫm nghĩ lợi ích Vân Sơ kiếm được trong chuyện này là gì:" Ngươi nhất định không có ý đồ tử tế gì với đám quý tộc người Hồ mang tiền bạc tới Trường An kia, tất nhiên ngươi không làm chuyện đánh cướp một cách thấp kém. Ngươi chắc chắn phải có thủ đoạn đập xương hút tủy người ta, sau khi hút hết chất béo rồi ngươi sẽ vứt đi chứ gì?"
Vân Sơ chỉ mặt Địch Nhân Kiệt: " Sai, đó chính là sai lầm của đám các ngươi, sau này Đại Đường trong mắt tất cả người Hồ không phải là kẻ chinh phục, kẻ áp bức. Cái loại chuyện khốn kiếp như Lương Kiến Phương làm ở Lao Sơn như lập kinh quan, ném người sống vào lửa nhất định phải cấm chỉ."
"An Tây quân ở Tây Vực sau này cũng phải thay đổi, bọn họ không được là lực lượng áp chế, mà là lực lượng bảo hộ, đồ sát mã tặc, thổ phỉ, bảo vệ mục dân, yên tâm chăn thả, thương cổ yên tâm kinh doanh."
"Đại Đường muốn khống chế Tây Vực lâu dài thì đặt bản thân ở vị người bảo hộ."
Địch Nhân Kiệt bĩu môi, muốn làm được như lời Vân Sơ nói, tất nhiên phải có kẻ ác, mà kẻ ác ở đây còn ai hơn đám huân quý người Hồ bị y lừa tới Trường An.
Đám người đó muốn duy trì cuộc sống xa hoa ở Trường An thì cách tốt nhất là tiếp tục chèn ép, bóc lột tộc nhân của mình. Khi đó bách tính phẫn nộ, y đứng ra làm người phán quyết, đứng về phía bách tính, đá đít huân quý, kèm lời cám ơn đã cống hiến tài sản cho việc kiến thiết Trường An.
Thế là y vừa có tiền, lại vừa đạt cái mục đích đã nói trên rồi.
"Ngươi nói với ta những chuyện này là vì cái gì, ta tuyệt đối không tới Thổ Cốc Hồn giúp ngươi lập ra bố cục lớn như thế ... A, ngươi muốn Trương Giản Chi à?"
Nói chuyện với Địch Nhân Kiệt đúng là đỡ tốn thời gian tinh lực, vài ba câu thôi là hắn nắm ngay được trọng điểm, lại có thể bỏ xung chỗ thiếu xót.
Vân Sơ cười tươi như hoa nở:" "Ngươi thấy thế nào?"
Còn thế nào nữa Trương Giản Chi đúng là nhân tài hiếm có, đáng tiếc lại lần nữa bị đánh trượt, trong lòng nhất định là vô cùng uất hận, muốn tìm kiếm cơ hội chứng minh mình kỳ thực có một thân tài hoa cái thế.
Lúc này nhất định hắn sẽ không bận tâm tới an nguy của bản thân, chỉ cần cho hắn cơ hội hắn sẽ dốc toàn lực ra hoàn thành.
Tên khốn này nhắm vào Trương Giản Chi là ăn chắc mười phần rồi, Địch Nhân Kiệt tất nhiên suy nghĩ ở góc độ bằng hữu:" Đúng là nếu để huynh ấy sa sút như vậy, e hỏng cả con người, lãng phí tài hoa, không còn mặt mũi nào về quê nhìn hương thân phụ lão."
"Ngươi không biết, lúc huynh ấy vào được thái học lên Trường An, là dốc sức cả tộc đưa đi đấy, nên huynh ấy ở Trường An chỉ được thành công, không được thất bại."
"Nếu ngươi muốn dùng huynh ấy để hoàn thành bố cục của ngươi, dù chuyện này có nguy hiểm, ta vẫn tán thành. Nhưng nếu ngươi có tâm tư xấu nào khác, ngươi biết Địch Nhân Kiệt ta có thể làm gì, ta không cần biết việc làm của ngươi mục đích cao lớn tới đâu, ta sẽ kéo sập nó."
Vân Sơ không giận mà trang trọng chắp tay:" Mạnh Tương huynh có bằng hữu như ngươi, đúng là may mắn ba đời."
Địch Nhân Kiệt cười:" Người đọc sách chúng ta cả đời chỉ mong lập công dựng nghiệp, bất kể sinh tử, để huynh ấy tới Thổ Cốc Hồn đi, huynh ấy nhất định làm ra một phen sự nghiệp."
"Đó là sự giúp đỡ lớn nhất của bằng hữu như ta rồi."