Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 259 - Q2 - Chương 040: Bạo Ngược Thành Thói.

Q2 - Chương 040: Bạo ngược thành thói. Q2 - Chương 040: Bạo ngược thành thói.

" Đi bên này, đi bên kia, chỉ đề tầm hoa vấn liễu

Đi bên kia, đi bên này, chỉ uống chén rượu vàng ~~~"

Trương Giản Chi nhếch nhác bẩn thỉu ngã trong lòng Hồ cơ đã có tuổi, tay giơ chén rượu đổ vào miệng, uống hết, lại rót tiếp, lại một phen ma khóc quỷ gào.

Mấy ngày qua ở Trường An có rất nhiều loại ma men như thế, chỉ có điều Trương Giản Chi tương đối khắc chế, dù cả người sắp sụp đỗ rồi, hắn chỉ vẻn vẹn là kêu gào trong lòng Hồ cơ.

Hồ cơ vẫn mỉm cười, nàng chẳng hiểu Trương Giản Chi đang kêu cái gì, chỉ biết rằng nam tử để chòm râu sơn dương này không đụng chân đụng tay với nàng, chỉ la hét một hồi, hơn nữa túi tiền căng phồng.

Rượu màu xanh nhạt đổ cả lên mặt, Trương Giản Chi vẫn chẳng bận tâm, đổ vào miệng thì uống, không đổ được vào miệng thì mặc cho rượu làm ướt y phục.

Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt ngồi thuyền tới chợ Tây, giao thông đường thủy trong Trường An cũng thuận lợi không kém đường bộ là bao, hơn nữa xét về ý cảnh đi thuyền chỉ hơn không kém.

Chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi trên dòng kênh, phía Tây chính là một trong ba cây cầu lớn nhất Trường An. Hai bên bờ có mấy chục bến thuyền lớn nhỏ, thuyền bè lớn nhỏ đủ kiểu loại, chở khách, chở hàng đều có. Thuyền đi thuyền lại liên miên, náo nhiệt vô cùng.

Thuyền nhỏ của bọn họ dừng lại tránh hai cái thuyền hàng lớn. Thuyền thì nhiều mà số bến thuyền lại có hạn, nên thuyền đi san sát nhau.

Thích nhất là lúc tiến vào chợ Tây, cửa hiệu liền san sát mái hiên nối nhau thành một, hàng hóa xếp chồng chất, thích nhất là có không ít nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đứng bán hàng. Không chỉ cửa hiệu lớn mới đáng nói, những sạp hàng nhỏ bán mỗi sạp dùng kiểu ô che khác nhau cũng rất thú vị.

Bọn họ đi theo dẫn đường của Địch Nhân Kiệt, tìm tới con đường toàn là quán rượu, chưa cần tìm đã thấy ngay Trương Giản Chi ngã trong một cái quán cũ kỹ, Hồ cơ cũng có tuổi rồi, đang kêu gì đó.

Địch Nhân Kiệt gãi gãi mặt, hơi xấu hổ nói:" Chắc là vì rượu nơi này rẻ một chút."

Nói xong hét lên bờ:" Mạnh Tương huynh! Mạnh Tương huynh!"

Trương Giản Chi lờ đờ mở mắt ra, nhìn quanh không thấy người quen, rúc đầu vào ngực Hồ cơ tìm kiếm sự an ủi.

"Mạnh Tương huynh, Mạnh tương huynh, bọn ta ở trên bờ." Địch Nhân Kiệt lại hét:

Trương Giản Chi lờ đi như điếc, lần này vạch hẳn áo Hồ cơ rúc vào.

Vân Sơ nhìn mặt Địch Nhân Kiệt xanh lét, nói:" Rõ ràng có thể nhảy lên bờ tìm người, sao ngươi lại đứng đây hét? Có phải ngươi cũng thấy mất mặt, không muốn bị liên lụy không?"

Địch Nhân Kiệt trút giận lên Vân Sơ:" Ta không lên chính là vì muốn giữ chút thể diện cho Mạnh Tương huynh, tới đó, huynh ấy càng không chịu nổi."

Vân Sơ cười to:" Nói vớ nói vẩn, là bằng hữu thì dù uống rượu trong chuồng heo cũng nên uống cùng nhau. Mau lên đi, nếu không lên thì tên đó rúc đầu vào váy người ta mất."

"Ngươi không được làm nhục người ta như thế ... Hả, Mạnh Tương huynh, tỉnh dậy đi, bao nhiêu người đang nhìn kia."

Địch Nhân Kiệt thấy Trương Gián Chi vén váy người ta thì vội nhảy ngay lên bờ, đẩy đám đông xem náo nhiệt, vừa vặn tóm cổ áo Trương Giản Chi kéo ra khỏi váy Hồ cơ.

Vân Sơ dùng tiếng Đột Quyết nói với Hồ cơ kia:" Đi đi, tìm cho ra rượu ngon nhất, món ăn ngon nhất, Hồ cơ xinh đẹp nhất."

Nói rồi búng ra một hạt vàng, Hồ cơ bắt lấy cắn thử, sau đó hớn hở đi ngay, hôm nay quán rượu nhỏ của nàng gặp may rồi, có vụ làm ăn lớn.

Vân Sơ đi vào kiếm cái bồ đoàn ngồi xuống. Địch Nhân Kiệt vẫn đang nỗ lực xoay mặt Trương Thích Chi sang phía này.

Bất kể hắn nỗ lực thế nào, Trương Giản Chi lúc này mặt đỏ bừng chỉ muốn kiếm cái lỗ chui vào, đời này kiếp này không ra nữa.

Vân Sơ lấy một bầu rượu uống thử, vừa chua vừa chát, xoay đầu phun thẳng ra ngoài đường.

Ngoài kia là đám người đang chỉ trỏ nói cười, tức thì bị rượu phun đầy mặt tức thì nổi giận chửi bới.

Vài người vừa mở miệng chửi bới thì Vân Sơ như hổ dữ xổ lồng xông ra đấm đá, đám người kia thấy y chỉ có một mình chẳng sợ đánh trả, thế là con đường nhỏ hỗn loạn. Đám đông chưa kịp ra tay thấy bảy tám người cùng lao vào vẫn bị Vân Sơ đánh gục hết thì vội bỏ chạy. Vân Sơ khó tránh khỏi trúng mấy cú đấm đá, tóc tai hơi rối, y phục vài vết bẩn, trông y thì rõ ràng hăng hái lắm, tên nào chạy chậm, tên nào ăn đòn gục xuống bị y ném xuống kênh gần đó hết.

Liên tục vài tiếng ùm ùm, nước bắt tung tóe, trước cửa chỉ còn tiếng cười sảng khoái man rợ của Vân Sơ.

Cảnh tượng bên ngoài rốt cuộc làm Trương Giản Chi trấn định chút, kéo ống tay áo Địch Nhân Kiệt:" Mãnh Tướng huynh đã đổ tiến sĩ rồi, sao vẫn thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề như thế?"

Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Y vốn là tên man rợ bạo ngược thành thói, có làm quan lớn cũng chẳng thay đổi đâu."

"Kẻ nào dám hoành hành ở đây?"

Phủ nha hai huyện Trường An và Vạn Niên đặt ở hai chợ Đông Tây, tiện quản lý khu vực phức tạp nhất trong thành này. Mấy người bất lương phát hiện sự hỗn loạn ở bên này thì hùng hổ kéo tới, kết quả vừa qua chỗ rẽ thì thấy Vân Sơ đang ném người xuống sông. Mặc dù đây là huyện Trường An, nhưng danh tiếng Vân Sơ mấy năm qua nức tiếng trong giới người bất lương rồi. Tức thì ba bảy vía bay say, đám người bất lương quay đầu bỏ chạy, một tên xui xẻo vội vàng vấp ngã, bị Vân Sơ ném xuống sông tắm luôn.

Tới đây trước cửa quán rượu nho nhỏ liền trở nên yên tĩnh, ai có thể đi đường khác là né hết, dù có phải đi qua quán rượu này thì cũng cúi gằm mặt, bước thật nhanh, không dám nhìn một cái. Quán rượu sát bên cạnh, khách khứa cũng trốn sâu vào trong nhà.

Nhưng đám Hồ cơ được chủ quán rượu gọi tới thì không sợ, khách càng vô lý bọn họ càng thích, với kinh nghiệm của các nàng, chỉ có những loại khách tính tình nóng nảy này tới, người trong nghề các nàng mới có thể kiếm lớn.

Khách tới đây là để uống rượu, chỉ cần hầu hạ tốt là được, về phần khách thích kiểu hậu hạ gì, cứ đưa tiền có kiểu hầu hạ đó.

Từng vò rượu ngon đặt ngay ngắn, cả một bàn sơn hảo hải vị, từng Hồ cơ trẻ trung xinh đẹp ăn mặc thoáng đáng, khoe ra cánh tay, da ngực trắng min màng vây quanh ba người.

Hồ cơ tuổi đã hơi lớn, dung nhan suy giảm chủ động làm nhiệm vụ rót rượu.

....

Một mình Vân Sơ đập ra bã đám Vân Diệp, Vân Tranh, Vân Lang, Vân Chiêu.

Bình Luận (0)
Comment