Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 260 - Q2 - Chương 041: Anh Hùng Thiên Hạ Chỉ Có Sơ Và Kiệt.

Q2 - Chương 041: Anh hùng thiên hạ chỉ có Sơ và Kiệt. Q2 - Chương 041: Anh hùng thiên hạ chỉ có Sơ và Kiệt.

"Vốn định hôm nào mời hai người một ngày xem hết hoa Trường An, bây giờ thảm hại thế này, Trương Giản Chi hổ thẹn không biết giấu mặt vào đâu.” Trương Giản Chi chắp tay một cái, nụ cười gượng gạo, tuy thần sắc rất kém nhưng chưa tới mức để mất lễ số cơ bản:

Địch Nhân Kiệt mở một vò rượu đưa hắn:" Học vấn trong bụng huynh có còn không?"

Trương Giản Chi nhận lấy vò rượu, vỗ vỗ bụng:" Vẫn còn, chỉ là không có chỗ thi triển."

Vân Sơ tóm lấy Hồ cơ xinh đẹp nhất, đẩy vào lòng Trương Giản Chi:" Dũng khi chém chông vượt gai, đi đầu tiên hạ còn chứ?"

Trương Giản Chi một tay ôm vòng eo khoe ra ngoài của Hồ cơ, tay kia nâng vò rượu uống:" Bắt sói hay là hổ?"

Địch Nhân Kiệt nghiêm mặt nói:" Mưu quốc!"

Hai chữ này vừa nói ra, hơi rượu trong người Trương Giản Chi bay sạch, đẩy Hồ cơ ra, run giọng hỏi:" Nước nào?"

Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt nhìn nhau, dựa vào phản ứng vừa rồi của hắn, chẳng lẽ hắn nghĩ tới Đại Đường, trong mắt hắn hai người chúng ta là loại người gì thế? Không phải thi trượt nhiều quá, tên này cũng muốn làm Hoàng Sào rồi chứ, Vân Sơ phải đáp nhanh:" Thở Cốc Hồn."

Trương Giản Tri thở phào:" Có kế hay chưa?"

Địch Nhân Kiệt sợ hắn nghĩ linh tinh nói thẳng:" Huynh tới Đại Phi Xuyên, hành tẩu Thổ Cốc Hồn, đưa huân quý Thổ Cốc Hồn tới Trường An cư trú, mang trâu, ngựa về làm sung túc chuồng ngựa của thảo thị tử."

Nơi này tất nhiên không thể bàn chi tiết, Trương Giản Tri cũng hỏi thẳng:" Ta có gì?"

Lần này Vân Sơ nói:" 5000 quan tiền, cho huynh mua sắm hàng hóa, tạo thành hương đội, ba đầu nhân Thổ Cốc Hồn làm dẫn đường cho huynh, chín mươi chín bộ khúc võ trang của phủ Anh công nghe huynh sai bảo."

Trương Giản Chi trầm tư một lúc hỏi:" Lời của ta có quyết được không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Quyền lực không phải do ai cấp cho, mà là dựa vào bản thân tranh thủ."

"Trong thời gian tiếp theo huynh dựa vào điều ta viết làm cơ sở, thêm vào lý giải của bản thân, thuyết phục Anh công, thuyết phục ta, thuyết phục Tô đại tướng quân, có lẽ còn phải thuyết phục Bùi Hành Kiệm nữa. Làm tốt rồi, huynh sẽ có quyền lực mình muốn."

Trương Giản Chi gật đầu, nhìn sang Địch Nhân Kiệt:" Đệ không lo ta chết ở Thổ Cốc Hồn à?"

Địch Nhân Kiệt nổi giận tới suýt nhảy dựng lên, giật cổ áo Trương Giản Chi, hai người vốn là bạn thân từ nhỏ cho nên không cần nể nang gì, giờ chuyện nói xong rồi, tới lúc trút giận:" Vốn ta vì chuyện này mà lo lắng trùng trùng, nhưng vừa rồi thấy huynh muốn rúc vào váy Hồ cơ, ta đột nhiên thấy, huynh chết ở Thổ cốc Hồn cũng không tệ đâu."

"Như thế khi ta tới nhà huynh báo tang còn có thể nói là huynh quyên mình vì nước, không phải rúc vào váy Hồ cơ rồi chết ngạt."

Những lời ác độc đó làm Trương Giản Chi phải rùng mình:" Quyên mình vì nước đúng là dễ nghe hơn, ít nhất không cần mang cái tiếng Rúc háng đại tướng quân."

Nói xong quay sang Vân Sơ:" Mạng của ta bán được 300 quan không?

Vân Sơ đáp:" Rẻ quá."

Trương Giản Chi ngồi thẳng lên:" Đó là giá hữu nghị, cho ta 300 quan, ba ngày sau chúng ta cùng tới phủ Anh công, tiếp nhận kiểm tra."

Vân Sơ lấy trong lòng ra một tờ giấy, viết con số lên đó, đưa Trương Giản Chi:" 400 quan, tới chùa Đại Từ Ân lấy tiền, bất kể là đồng hay vàng đều được."

Trương Giản Chi không thèm nhìn đã cho ngay vào lòng, nhìn mỹ tửu như núi, mỹ thực ê hề, mỹ nhân vây quanh, cười to:" Chén vàng rượu quý, mâm ngọc thức ngon, mỹ nhân trong lòng, vui này gì bằng?"

"Bốn trăm vạn quan, mua cái đầu lâu, giá trị bậc ấy, vui này gì bằng?"

"Sắp tới biên châu, trượng phu thi thố, mãnh sĩ tung hoành, vui này gì bằng?"

"Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ công, mời chén rượu, uống chớ ngừng, sau bữa này xem thủ đoạn Trương mãnh tướng thế nào."

Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt cùng nâng chén rượu cụng chén với Trương Giản Tri, uống cạn.

Rượu thịt hết, cuộc vui tàn.

Bước trên ánh mặt trời ngày tàn, Địch Nhân Kiệt nhìn Trương Giản Chi ở phía trước vừa đi vừa múa, âu lo nói:" Sao ta cứ huynh ấy chẳng thành công được nhỉ?"

Vân Sơ thở hắt ra:" Huynh ấy đúng là kém một chút, nếu là ngươi đi thì ta đã kê cao gối ngủ kỹ rồi."

Địch Nhân Kiệt chắp tay:" Ngươi đi mới làm ta yên tâm nhất, người khác, không đáng bàn."

Vân Sơ buông tiếng thở dài:" Trên đời này kẻ tầm thường quá nhiều, luận anh hùng thiên hạ, chỉ có Sơ và Kiệt thôi."

Đúng lúc hai người nhìn nhau, chuẩn bị ngửa mặt cười to theo kiểu phản diện thì đột nhiên giữa hai người bất ngờ xuất hiện một cái đầu, xen vào một câu rất không hài hòa: "Quái lạ, Thi trượt đại tướng quân buổi sáng còn sa sút uống rượu tìm say, sao mới mấy canh giờ đã thành khí thế bừng bừng, hận không thể bay lên trời ôm trăng, xuống nước bắt ba ba thế?"

Người này dáng chẳng cao, người chẳng béo, chẳng anh tuấn gì, da tai tái, chỉ có cái mắt hơi lồi là đặc trưng rõ ràng nhất. Đừng coi thường, đây chính là Tin Đồn huynh, cũng là một nhân vật phong vân của thái học, hơn hai năm trước Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt dùng tin đồn kết thúc tính mạng tiền đồ của toàn bộ quan viên huyện Trường An, còn này ba đời dựa vào tin đồn kiếm sống, là nhân vật không sợ không được.

Địch Nhân Kiệt thu ngay bộ dạng anh hùng thiên hạ lại, mặt cười thật như đếm:" Không có gì, vừa rồi bọn ta mời huynh ấy uống một trận, ăn một trận, còn mời rất nhiều Hồ cơ bồi tiếp mới hóa giải được tổn thương do thi trượt gây ra."

Tin Đồn huynh mắt đảo trái ngó phải:" Nhất định không phải là thế rồi, Trương Giản Chi vốn là người ý chí kiên định, lần này thi trượt với hắn mà nói không là chuyện gì to tát, dũng khí mang quân tái chiến người ta vốn không thiếu."

"Còn nữa loại người này mà rơi vào bi thương thì sẽ không dễ mà kéo lại được đâu, chỉ khi triệt để phát tiết rồi mới có thể làm lại từ đầu."

"Cho nên vừa rồi ngươi nói dối ta chứ gì? Mãnh Tướng huynh nói có phải không?"

Vân Sơ quay đầu sang, mặt hết sức lãnh đạm nhìn Tin Đồn huynh:" Quân chó má nhà ngươi định tới huyện Vạn Niên của ta làm tuần thành ngự sử chứ gì?"

Tin Đồn huynh cười chớt nhả:" Mãnh Tướng huynh vì sao biết thế, quan bằng hôm nay mới tới tay Trịnh huyện lệnh. Chẳng lẽ nhân thủ của Mãnh Tướng huynh đã trải khắp huyện Vạn Niên, không đâu không có sao?"

Vân Sơ thong thả nói:" Ngươi nếu không phải đã được làm tuần thành ngự sử huyện Vạn Niên, bằng chút gan chó của ngươi, làm sao dám khoác vai ta nói chuyện?"

Bình Luận (0)
Comment