Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 262 - Q2 - Chương 043: Thế Nào Ngươi Cũng Vào Ngục.

Q2 - Chương 043: Thế nào ngươi cũng vào ngục. Q2 - Chương 043: Thế nào ngươi cũng vào ngục.

Vân Sơ không đi xem Công Tôn Đại Nương biểu diễn, tâm tình rất kém về nhà một mình.

Trong nhà trống không, chỉ có ba người Bát Phì, Cửu Phì, Thập Phì mình trần, trốn trong phòng gác uống rượu ăn thịt.

Đúng như Vân Sơ dự liệu toàn bộ hai mấy nữ nhân trong nhà đều không có mặt, ngẩng đầu lên nhìn mái hiên, ngay cả con báo heo Đại Phì cũng không thấy.

Ngồi ở trong sân một mình, lần đầu tiên Vân Sơ suy nghĩ, có phải mình yêu cầu Vân Na quá khắt khe không?

Xã hội Đại Đường đối xử với nữ tử tương đối thoải mái, khả năng vì hoàng tộc có huyết thống người Hồ.

Ở Đại Đường, trừ nữ tử hào tộc Sơn Đông mang rất nhiều cấm kỵ, công chúa mặc Hồ phục bó sát người phóng ngựa ở Chu Tước đại nhai, quý nữ huân quý thường chơi mã cầu, không phải là cảnh hiếm có.

Chỉ có nữ tử hào tộc Sơn Đông là nhốt trong nhà để nuôi.

Thôi nương tử hay nói, đại gia khuê tú không phải nhốt lại dạy bảo mà thành, người ta trong cái nhà cực lớn là một cái xã hội nhỏ, sớm được thực tập rồi.

Vân Na bản tính sôi nổi hoạt bát, lại lớn lên trong bộ tộc người Hồ, không thích cuộc sống bị ràng buộc.

Nếu lời tên khốn kiếp Ôn Nhu nói là thật thì buổi biểu diễn đầu tiên của Công Tôn Đại Nương sau khi quay lại cũng rất đáng xem. Chỉ không biết tên hòa thượng rượu thịt Khuy Cơ kia có đích thân xuống diễn tâm ma của Công Tôn Đại Nương không ... Ừm, có khả năng lắm.

Cái tháp nát Đại Nhạn không biết từ khi nào có một ngọn đèn, nơi đó rõ ràng là chỗ cất giữ kinh sách, hẳn là phải nghiêm cấm lửa mới đúng. Có một ngọn đèn, không ở trên tòa tháp đó cũng có một người cô độc không?

Ban ngày uống rượu quá nhiều, bất tri bất giác Vân Sơ ngủ lúc nào không biết.

Buổi sáng thức dậy, trong nhà khôi phục lại bình thường, Vân Na ở diễn võ trường khổ luyện, gậy trong tay nó hiện giờ đã phát ra tiếng gió vù vù. Lớn thêm hai tuổi nữa, sức lực tăng thêm, đứa bé này có thể tham gia thực chiến rồi.

Vân Sơ luyện tên, mỗi ngày bắn một ống tên để giữ tiễn thuật không thụt lùi, giữ cảm giác. Nếu muốn tiến bộ thì phải luyện lại từ đầu, bắt đầu từ tư thế đứng, càng lên cao, kỹ thuật không còn là quan trọng nữa, mà bước cơ bản mới là chính.

Vân Na mấy lần muốn nói chuyện với ca ca, há miệng ra rồi, lại do dự không nói.

Vân Sơ bắn hết tên, cho cung vào hộp, lau mồ hôi trên mặt, cười hỏi:" Pháp hội hôm qua thành công không?"

Vân Na ngỡ ngàng, nhào vào lòng Vân Sơ thủ thỉ:" Muội không phải cố ý giấu huynh."

Vân Sơ lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Vân Na, đặt nó lên cái tạ đá, ngồi xuống đối diện với gương mặt như trăng non của muội tử, đưa tay quẹt cái mũi nho nhỏ, kiếm một lý do sứt sẹo:" Ta chủ yếu không thích tên hòa thượng Khuya Cơ."

"Khuya Cơ sư huynh tốt lắm, hôm qua huynh ấy đóng giả yêu ma rất đáng sợ, mặc dù bị Công Tôn tỷ liên tục dùng kiếm đánh lui, nhưng huynh ấy luôn né được. Cuối cùng Công Tôn tỷ dùng lụa buộc trường kiếm tác chiến với yêu ma, nhưng đánh không nổi, may mà muội cầm đèn lồng, chỉ yêu ma hét lên --- Yêu ma tan biến, yêu ma tan biến. Yêu ma mới lui." Vân Na hưng phấn hoa chân mua tay, khuôn mặt nhỏ bừng bừng, rõ ràng rất muốn chia sẻ với ca ca:

"Lần sau dùng ná bắn cái đầu trọc của hắn, Tu Dung tỷ tỷ của muội không phải dạy muội dùng ná rồi sao?" Vân Sơ nhìn Vân Na kích động tới mặt đỏ lên, nói không đủ, còn liên tục lấy tay minh họa, càng thấy quyết định của mình là đúng, hăm hở xúi:

"Muội biết dùng ná, thứ này dễ lắm." Vân Na chạy đi lấy ná Ngu Tu Dung tặng nó, cho đá vào kéo dây, thình lình buông tay, bắn trúng bia tập bắn: "Hôm qua Nhân Kiệt ca ca dẫn một tên mắt to đi xem cứ cười hì hì đi xem kiếm vũ, sao ca ca không đi?"

Vân Sơ giang tay:" Ta uống quá nhiều rượu, đầu óc không tỉnh táo, nên về ngủ."

"Sau này uống ít rượu, xem muội và Công Tôn tỷ tỷ múa nhiều vào." Vân Na hạ thấp giọng:" Có điều phải tránh Ngu Dung tỷ tỷ, hình như tỷ ấy không thích Công Tôn tỷ tỷ."

Trên đời này, rốt cuộc vẫn là muội muội quan tâm tới mình nhất, Vân Sơ ôm lấy nha đầu nhìn tưởng hời hợt, nhưng tâm tư tinh tế, hôn một cái lên trán. Cả đời chỉ có một muội muội, không ủng hộ yêu thích của nó, chỉ theo đuổi chuyện lớn, cuối cùng chỉ còn một mình ý nghĩa gì? Vân Sơ cười tươi:" Ngoan, ngồi lên vai ca ca nào, chúng ta đi ăn cơm."

Vân Na nhảy cẫng lên, lâu lắm rồi ca ca không chịu cho nó ngồi lên vai nữa, lập tức ngồi vững vàng trên vai trái ca ca, hai huynh muội cười nói vui vẻ, như ngày nào chăn cừu trên thảo nguyên.

Địch Nhân Kiệt không về phòng hắn thuê ở Lậu thất mà ở lỳ ăn bám luôn ở phòng khách Vân gia rồi, còn ngồi ăn sáng đàng hoàng như chủ nhà, nhìn Vân Na ngồi giữa hắn và Vân Sơ ăn bánh bao nhân thịt bò nó thích nhất, cảm giác Vân Sơ hôm nay có gì đó là lạ, tựa như bừng sáng vậy, tiếc nuối nói:" Hôm qua ngươi không đi xem là lỗ lớn, Công Tôn nương tử múa kiếm có thể nói là tuyệt diệu."

Vân Na ngẩng đầu lên nhìn Địch Nhân Kiệt, làm vẻ mặt đáng yêu: " Hôm qua muội múa không đẹp à? Còn nói câu duy nhất trong toàn bộ buổi biểu diễn --- Yêu ma tiêu tán."

Địch Nhân Kiệt phũ phàng bĩu môi:" Muội có múa đâu, chỉ đi lên đài, sau đó giơ đèn hô đúng câu kia rồi xuống."

Vân Na phồng má to hết cỡ, tỏ ý đang giận, sau đó ngoạm một miếng bánh bao thật to:" Sau này muội sẽ học múa."

Vân Sơ xoa đầu nó, lần này không phản đối nữa, hỏi Địch Nhân Kiệt:" Quan bằng của ta và Ôn Nhu đều có rồi, sao ngươi chưa có vậy?"

Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Đại lý tự khanh Trương Vọng Như hiện đang kiểm tra chuyện quan viên làm lý lịch giả, vẫn ở Lạc Dương, trong thời gian ngắn e không về được."

"Phụ thân ta muốn ta vượt qua ti vật, ti ngục, phải được đại lý tự khanh tiến cử. Tóm lại là phải đợi, càng không có tin gì tức là càng tốt, ta sẽ không phải hao tốn thời gian ở chức vụ quá thấp nữa."

Vân Sơ tán đồng:" Đúng thế, mấy chức vụ mang tính sự vụ sẽ hao mòn nhiệt tình của con người, làm lâu sẽ cảm giác, cả đời làm chuyện vô nghĩa, lãng phí sinh mạng."

"Với tài năng của ngươi, ta thấy ít nhất phải làm thất phẩm lục sự, ở vị trí đó mới thể hiện được thực sự của ngươi."

Địch Nhân Kiệt cười:" Thong thả thôi, ta làm rõ đại lý tự đã."

"Ngươi muốn làm rõ chuyện gì?"

"Nếu ta đảm nhận vị trí ngục thừa, tất nhiên phải làm rõ trong giám ngục mình quản hạt giam giữ ai. Nói thật ta thích tiếp xúc với đám tội phạm, thích nhìn bộ mặt của chúng khi chúng nghe nói sau mùa thu xử quyết. Đợi ta ngồi vững rồi sẽ dẫn ngươi vào xem."

Vân Sơ khó hiểu:" Ta vào ngục làm gì?"

Địch Nhân Kiệt tỉnh bơ nói: "Ta cứ có cảm giác ngày nào đó ngươi sẽ phải vào ngục, cứ làm quen trước, tránh tới lúc đó lại bỡ ngỡ."

Bình Luận (0)
Comment