Vân Sơ đi thẳng vào phòng làm việc, nhìn qua một lượt văn thư đã được xếp ngay ngắn trên đó, y đưa tay ra, Trương Giáp lập tức đi nhanh tới đưa cho y một xấp giấy dày, Vân Sơ nhạt giọng:" Vì ta không quen các ngươi."
Liêu Vương Xuân bước vào theo, giọng đã có chút bất mãn: "Huyện úy mới tới, tất nhiên không biết gì, chẳng lẽ chỉ vì không biết mà đuổi bọn thuộc hạ?"
"Đúng, ta bận lắm, không rảnh mà thong thả tìm hiểu các ngươi, chỉ nghe nói các ngươi thường ngày chẳng làm gì cả, không đuổi hết các ngươi đi. Chẳng lẽ để các ngươi lại đẻ trứng à?"
Liêu Vương Xuân nói lớn:" Huyện úy, đó chỉ là lời người ta thôi."
Vân Sơ không ở trong phòng làm việc, đi qua trước mặt cả đám nha dịch bộ khoái kẻ nào kẻ nấy đang mặt đỏ gay:" Ta làm lý trưởng phường Tấn Xương hơn ba năm, thật lạ, ta chưa bao giờ thấy một bộ khoái, nha dịch nào tới phường Tấn Xương."
"À, cũng không phải là không có, năm Vĩnh Huy thứ tư các ngươi tới thu tiền than củi, tiền tuần đêm, hình như còn tiền gì nhỉ, nhiều lắm, song tới thu tiền vẫn không phải nha dịch, mà là người bất lương."
Bách tính có thể không biết đám người này, Vân Sơ sao có thể không biết, nghe nói đám này có lần uống say ngông nghênh tuyên bố, pháp tại thượng quan, quyền tại hạ côn.
Ý tứ là quan ra phán quyết thế nào không quan trọng, quan trọng là ở bọn chúng thi hành ra sao?
Nếu phạm nhân không đưa tiền thì chúng đánh gậy nhìn như nhẹ nhưng có thể khiến người ta mất mạng tại chỗ, còn có lúc đánh tựa rất nặng kỳ thực vài ba ngày là lành.
Liêu Vương Xuân trầm giọng nói:" Huyện úy, ngài làm vậy là hỏng quy củ, đây là nha môn, không phải trong phường ..."
Vân Sơ không đợi ông ta nói hết, phất tay:" Trương Giáp, đem tên Liêu Vương Xuân này ấn xuống đất, tụt quần ra, hôm nay bản quan muốn xem côn pháp mà ngươi khoe khoang bao lâu."
"Huyện úy không ..."
Liêu Vương Xuân kinh hồn táng đởm, còn chưa hét xong thì đám Trương Giáp đã kéo tới ấn ngay Vương Xuân xuống, lột quần, đặt nằm úp trên đất, bị năm sáu người bất lương giữ chặt.
“Kẻ nào dám chống đối khép vào tội tấn công quan phủ, giết không cần hỏi.” Đám bộ khoái nha dịch vừa náo động có ý xô đẩy người bất lương xông tới phản đối thì Vân Sơ quét mắt qua nói một câu làm chùn chân, mắt nhìn đám người đó, miệng thì quát: "Ba mươi gậy."
Vân Sơ vừa dứt lời, Trương Giáp vung thủy hỏa côn lên, đánh mặt xuống mông Liêu Vương Xuân, lực cực mạnh, hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, khiếm đám đông đồng loạn biến sắc.
"Huyện úy tha mạng." Liêu Vương Xuân chỉ căn một gậy là biết, không phải ra uy, viên huyện úy trẻ kia hôm nay tới lấy mạng mình:
Vân Sơ lấy ra một cuốn sổ, đặt trước mặt Liêu Vương Xuân:" Nhìn cho rõ đi, trên cuốn sổ này ghi rõ số người bị ngươi đánh chết đấy, hơn nữa là chính ngươi ghi lại. Thực ra ta không hiểu, đám người các ngươi làm chuyện xấu đã đành, vì sao cứ thích ghi lại chứ? Có phải là đợi mình già rồi, không đánh được nữa, xem nó để nhớ lại quá khứ mỹ hảo à?"
"Á ~~~~" Liêu Vương Xuân gào thảm thiết:
Vân Sơ quay sang đám bộ khoái, nha dịch mặt tái me tái mét, cười hỏi:" Các ngươi còn có gì muốn hỏi bản quan không? Không sao, cứ nói ra đi, bản quan sẽ cho các ngươi đáp án vô cùng hoàn mỹ."
Cả đám nhìn nụ cười sáng lạn của Vân Sơ, lại nghe tiếng kêu gào của Liêu Vương Xuân như ở địa ngục truyền tới, tên nào tên nấy chân run bần bật. Càng có kẻ nhát gan quỳ sụp xuống dưới chân Vân Sơ, chỉ mong huyện úy tha cho một mạng.
Liêu Vương Xuân kêu cực lớn, dồn hết sức mà kêu, tiếng kêu này mang theo hi vọng mong manh của ông ta, xuyên qua tường cao quả quan thự huyện úy, tới quan thự nha môn cách đó trăm bước chân.
Trịnh huyện lệnh, Hoàng huyện thừa, Tiền chủ bạ đều nghe rõ ràng.
Hoàng huyền thừa bất kể thời tiết nóng bức, đóng cánh cửa sổ mở rộng, thở dài:" Vừa mới tới đã dùng khốc hình thế này có hay không?"
Trịnh huyện lệnh vuốt râu:" Hoàng huyện thừa nếu thấy không ổn thì đi quát dừng."
Tiền chủ bạ chắp tay:" Hai vị đại nhân, giờ không phải lúc đùa, trước tiên nói xem, phải ứng phó với con hổ từ trên trời xuống này thế nào?"
Trịnh huyện lệnh thản nhiên nói:" Năm sau ta sẽ ra ngoài tới Nhạc Châu làm thứ sử, cho nên Hoàng Thập Nhất Lang, đây là phiền toái của ông."
Không ngờ Hoàng huyện thừa cũng nói:" Ta đang hoạt động để tới Hà Bắc làm tư mã, cái chức quan này ta làm đủ rồi."
Tiền chủ bạ không hiểu:" Dù thế nào cũng chỉ là một huyện úy thất phẩm thôi, hại đại nhân vì sao lại kiêng kỵ tới mức đó."
Trịnh huyện lệnh không đáp, cười khà khà:" Hổ bị thả ra là để ăn thịt người, Tiền chủ bạ, cẩn thận đó, vị trước mắt không dễ hầu hạ đâu. Nể tình hai ta cộng sự nhiều năm, ta cho ông một khuyến cáo, đừng làm chướng mắt y, đứng làm vướng chân y, y muốn làm gì thì để y làm."
Tiền chủ bạ thấy hai vị quan trên đều rụt đầu làm rùa, tuy không hiểu ra sao, cũng bỏ luôn ý định đối phó với Vân Sơ.
Có thể khiến một huyện lệnh ngũ phẩm chủ động chạy tới nơi như Nhạc Châu làm quan địa phương, nhất định là sự tồn tại không đụng vào được.
Nghe tiếng kêu thảm dần lắng xuống, Hoàng huyện thừa mở cửa sổ ra, chắp tay với Trịnh huyện lệnh:" Ti chức về đây."
Trịnh huyện lệnh nói:" Sau này đừng tới chỗ ta lánh nạn nữa, ta cũng chưa chắc bảo vệ được ông. Ngoài ra mau mau bù lại tiền trong kho rồi hẵng ra ngoài làm tư mã."
Hoàng huyện thừa thở dài:" Sao lại rơi vào đúng chỗ chúng ta chứ?"
"Yên cầu do Anh công đưa ra, ý chỉ do bệ hạ đưa xuống, môn hạ tỉnh không trì hoãn chút nào đã ký rồi, lại bộ vẻn vẹn chỉ dùng ấn, nửa canh giờ đã lên bàn của ta."
"Hoàng Thập Nhất Lang, trong vòng ba ngày, ta yêu cầu ông, tiền lương trong kho huyện nha, không được thiếu một đồng." Trịnh huyện lệnh giọng nghiêm túc:
Tiền chủ bà vội nói ngay:" Ti chức bù vào ba trăm quan."
Hoàng huyện thừa thở ngắn than dài, chắp tay qua loa rồi đi thật nhanh.
Liêu Vương Xuân tự xưng là côn vương, đáng tiếc, dưới thủy hỏa côn của Trương Giáp, mông ông ta thành bùn nhão.
Cái gì mà nặng thực ra là nhẹ, nhẹ thực ra là nặng, dưới sức trâu của Trương Giáp, đá cũng bị đập thành bột.
Đánh xong ba mươi gậy, Liêu Vương Xuân nằm không nhúc nhích, Trương Giáp sờ mũi, chắp tay:" Huyện úy, ông ta chết rồi."
Vân Sơ nãy giờ xem sổ sách, chẳng buồn ngẩng đầu:" Sao chết thế được, ta tính sơ qua có 700 quan tiền trong cái sổ này không biết ở đâu."
Trương Giáp chắp tay:" Vậy là ở trên người thê nhi lớn bé của ông ta rồi."
Vân Sơ phất tay:" Vậy thì đi làm đi."
Trương Giáp gọi một tiếng, để lại hơn mười người bất lương bảo vệ huyện úy, tự mình dẫn hai mấy người vội vàng rời đi.