Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 265 - Q2 - Chương 046: Huyện Úy Máu Lạnh. (2)

Q2 - Chương 046: Huyện úy máu lạnh. (2) Q2 - Chương 046: Huyện úy máu lạnh. (2)

Quan thự huyện úy sở dĩ rộng nhất nha môn huyện nha vì còn là nơi để nha dịch bộ khoái luyện tập, thế nhưng giá binh khi thì mục nát, thậm chí chẳng có cái gì cắm lên đó. Trong sân cỏ dại mọc tràn lan, góc tường có dấu vết đại tiểu tiện, xem chừng công năng của nó chẳng được sử dụng lâu rồi.

Vân Sơ nhìn đám bộ khoái, nha dịch co cụm lại một chỗ, run lẩy bẩy, nhân số đông hơn gấp bảy tám lần mà không kẻ nào dám phản kháng, thậm chí chẳng bỏ chạy:" Cơ hội đã cho các ngươi rồi, nếu các ngươi đi ngay sau khi bản quan hạ lệnh, có khi ta quên chuyện sổ sách. Nếu các ngươi đều không chịu đi, vậy giờ chúng ta phải tính cho rõ món nợ này."

Nói rồi ném sổ xuống đất.

"Đợi Trương Giáp xét nhà Liêu Vương Xuân về, nếu như đủ một nghìn quan tiền, coi như các ngươi may mắn. Nếu không đủ, vậy phải tính lên người các ngươi."

Lời này vừa nói ra, đám người bị vây trong sân mặt vàng như nghệ.

Suốt cả ngày, huyện nha huyện Vạn Niên tọa lạc ở Chợ Đông đều im phăng phắc, nhất là sau khi huyện lệnh, huyện thừa, chủ bạ rời huyện nha, những người còn lại trong huyện nha tới bước chân mạnh một chút cũng chẳng dám. Nghe nói quan thự của huyện úy thành lò mổ rồi, côn vương Liêu Vương Xuân nổi danh của thành Trường An bị huyện úy bạo ngược đánh ra bã.

Cho dù là thế, công tác tuy lùng tang vật vẫn tiến hành, người trong huyện nha thi thoảng lại nghe thấy tiếng gậy gộc đánh lên thịt người, cùng với tiếng kêu gào không giống của nhân loại.

"Nghe nói huyện úy muốn truy ra 1000 quan tiền, Liêu Vương Xuân không chịu mới bị đánh chết, phải không?"

Phó dịch đưa nước run cầm cập từ quan thự huyện úy đi ra liền bị một đám người kéo vào phòng, đóng cửa lại thấp giọng hỏi chuyện.

"Đủ 1000 lâu rồi, huyện úy tiếp tục tra sổ sách thấy số tiền mình định ra quá ít, quyết định trước tiên kiếm 3000 quan rồi hẵng nói."

"Hiện giờ người ăn đòn là Câu Ngọc Xuân, cữu cữu hắn là thuế lại của Chợ Đông, trước kia hắn không ít lần cùng cữu cữu hắn bóc lột dê béo."

Đám người trong phòng tim đập chân run, bọn chúng có ai sạch sẽ đâu, một kẻ khinh bỉ:" Y cũng chỉ dám ức hiếp loại tiểu tốt như Câu Ngọc Xuân thôi, có giỏi thì bắt thuế lại đi, nhà người ta còn nhiều tiền hơn."

Vừa mới dứt lời thì từ bên ngoài có một trung niên béo tốt bị khóa bằng xích sắt kéo vào, đầu mặt đều bị thương, đi tập tễnh, giống như bị đánh, đám người trốn trong phòng nhìn qua khe cửa khiếp đảm.

"Xem kìa, xem kìa, đó không phải Lương thuế lại à, bắt thật rồi. Ông trời ai, vị huyện úy này thèm tiền tới điên rồi sao?"

"Hộ tào trước kia nghe nói là thân với vị huyện úy này lắm, nay đã là chủ bạ tòng thất phẩm của huyện Trường An rồi. Lão Lý, mấy năm qua ngươi không đụng vào phường Tấn Xương, người đi tiếp cận vị đó xem, xem ông trời này rốt cuộc muốn làm gì?"

"Trần pháp tào, ngươi mới là thuộc hạ của người ta, không phải giờ là lúc ngươi nên đi một chuyến à? Sao lại đẩy cho ta"

"Đi cái gì mà đi, nhìn Liêu Vương Xuân bầy nhày bị khiêng ra, ta lo vào đó không ra được ấy chứ."

"Các huynh đệ nói một câu công bằng đi, chúng ta ai chẳng suốt ngày bận bịu, quanh năm làm cả nghìn vụ án, sao tránh khỏi sai sót. Thế thế này không phải cho người ta đường sống à?" Trần pháp tào liên tục đập tay nọ vào tay kia, thấy bụng cứ mót mót:

Truân giám Phùng Trung là người có tuổi lão thành vừng vàng, nói:" Hiện giờ xem ra huyện úy chỉ nhắm vào đám bộ đầu, bộ khoái, nha dịch, những kẻ thường ngày gây dân oán. Huyện uy truy lùng tiền tài, hẳn không vì nập vào túi riêng, có lẽ là làm việc lớn ... Nếu thế chúng ta xem xem có thể chắt bóp ra được ít nào cho huyện úy không, bù vào khoảng trống."

"Đi hỏi đi."

"Ai đi?"

Cả đám đùn đẩy nhau, nghe Phùng Trung nói có lý, song không ai dám thử, dù sao chỉ có một cái mạng thôi.

Phùng Trung hai tay chống đầu gối thở dài đứng dậy:" Để lão phu đi vậy, lão phu cầu huyện tôn với chủ bạ huyện Trường An, họ hẳn là có vài phần thể diện trước mặt huyện úy."

Người khác rối rít thúc giục ông ta đi mau, không làm rõ chuyện này, không ai ăn ngon ngủ yên.

Vân Sơ ngay từ ban đầu đã không định bỏ qua cho đám nha dịch, bộ khoái này, sau khi y biết quá nửa bọn chúng có quan hệ với Ngô hộ tào thì vị Ngô hộ tào đó coi như đã chết.

Triều đường có câu triều thiên tử nào có triều thần đó, đối với quan viên phía dưới cũng vậy thôi, khi mỗi vị quan mới nhậm chức, thay thế vị trí phía dưới thành người của mình là kiến thức thông thường.

Chẳng qua là Vân Sơ làm quá triệt để, khi đám người Liêu Vương Xuân chuẩn bị đứng ngoài xem hướng gió ra sao thì Vân Sơ đã hành động rồi.

Hơn nữa vừa ra tay một cái là giết người, giết luôn đầu mục Liêu Vương Xuân của chúng, còn xét nhà, diệt hộ, đem con cháu trưởng thành của Liêu Vương Xuân tống giam, tiếp tục tra khảo tài sản chúng che giấu.

Tiếp đó là đám người Ngô hộ tào, hai năm qua đám người Trương Giáp bị y bỏ đói, sống cực khổ không bắt chét, bóp nặn được ai, hôm nay Vân Sơ cho bọn họ ăn no thì thôi.

Buổi tối Vân Sơ không về nhà mà ở ngoài quan thự, ở đây y tiếp kiện lục tào quản sự, vốn lục tào quản sự cứ tưởng Vân Sơ làm vậy sẽ mạo phạm tới huyện lệnh, huyện thừa, đang đợi xem trò vui. Ai ngờ thuế lại không chịu nổi đòn đã khai sạch bách rồi.

Nhất là khi nghe nói khi tiền huyện nhà còn có 8147 quan 870 tiền, mấy tên quản sự vừa rồi còn chuẩn bị đối phó qua loa cho xong chuyện, mặt mày như đưa đám.

Kho tiền trong huyện đâu ra nhiều tiền như thế, từ khi huyện Vạn Niên này lập nên, tiền trong kho chưa bao giờ quá 1000 quan.

Giờ số tiền này từ ngoài tới.

Khi bọn họ nhìn thấy Lão Lý mặt mày nịnh bờ đưa một xấp gửi tiền hương tích trù và thương gia đặt lên bàn Vân Sơ. Bọn họ hiểu ngay ra vì sao huyện Vạn Niên nghèo khổ như vậy.

Vân Sơ đặt bút xuống, nói với đám quản sự đang nơm nớp lo sợ:" Sau trưa ngày mai, tiền trong kho không được dưới 7000 quan, nếu không đủ thì tra từ sổ sách tám năm trước, xem xem có bao tiền đưa ra ngoài."

Nói xong quay sang Lão Lý:" Chuyện này giao cho ngươi giám sát."

Lão Lý lớn tiếng đáp:" Vâng."

Vân Sơ nhìn quanh:" Tất cả lên tinh thần cho ta, tiếp theo phải tra điền mẫu, ẩn hộ, thuế má. Đếm số phủ binh trong khu vực quản lý cho ta, thiếu một người chém một cái đầu. Nhà công huân, miễn thuế, báo từng hộ cho ta, nếu báo thiếu, chúng ta biến hộ công huân thành hộ tội tù. Trước hưởng bao lợi lộc, phải nhả ra gấp mười, ta nói tới tiền, không phải đồ. Ta không cần biết các người phải bán con, hay đưa lão bà tới phường Bình Khang kiếm tiền. Tóm lại sổ sách phải cân bằng."

"Đừng nghĩ chết là xong, chuyện gì cũng kết thúc, lão tử giúp các ngươi làm mấy chuyện trên, làm ma cũng không yên đâu."

"Có thể mau mau đi tìm quan hệ, ta cũng đi tìm quan hệ, dùng quan hệ ta có cho quan hệ của các ngươi cùng vào nhà lao. Không tin, mở to mắt mà nhìn."

"Được rồi, đi đi."

Bình Luận (0)
Comment