Cả đám người như ma lướt khỏi quan thự của Vân Sơ không một tiếng động, quay đầu lại nhìn huyện úy trẻ ngồi xem văn thư bên nến đỏ, biết kiếp nạn khó tránh.
So với chuyện ở huyện Vạn Niên, kiếp nạn xảy ra ở huyện Trường An hai năm trước không là gì. Lần trước Địch Nhân Kiện chỉ mấy lấy quan chức lớn nhỏ trong huyện nha Trường An, lần này Vân Sơ lấy cả tính mạng lần gia sản.
Từ khi Vân Sơ bước chân vào huyện nha huyện Vạn Niên, đám quan viên này biết thế nào là Diêm Vương sống.
Khi Vân Sơ xem văn thư tới mệt mỏi, Ôn Nhu bê một vò rượu, một hộp tức ăn vào. Vân Sơ mở vò rượu, sảng khoái tu một hơi lớn, lấy chân gà gặm, ngày hôm nay y gần như chẳng ăn uống gì.
Máu ngoài sân đã được rửa sạch, nhưng cái mùi tanh ám ảnh đó còn nồng nặc, Ôn Nhu quá quen với cái mùi này, cau mày: "Ngươi định khiến huyện Vạn Niên đầu người lông lốc thật đấy à?"
Vân Sơ khinh bỉ: "Ta cần những cái đầu không đáng tiền của chúng làm cái gì, ta cần là một bản công văn đúng sự thực, ta muốn huyện Vạn Niên đem từng đồng dùng vào chỗ nên dùng. Nếu ngươi dám nói câu nước quá trong không có cá ta sẽ đánh cả ngươi."
Ôn Nhu lắc đầu:" Ta muốn nói, ngươi dùng thế sấm sét khống chế huyện Vạn Niên, hiện nhìn thì thuận lợi, nhưng ngươi nghĩ tới không? Tiếp theo đây là cắn trả ùn ùn kéo tới."
Vân Sơ nhếch mép:" Cắn trả à, chúng làm gì được ta? Nếu có, cũng chuyện của đám gia gia tới nhà ta ăn tiệc bàn dài, ngươi nghĩ ta để ta gọi một tiếng gia gia dễ chắc?"
Ôn Nhu nhắc: "Chuyện nhìn đơn giản, nhưng thực chất muôn vàn quan hệ dinh líu, làm quan nơi này không dễ, ai biết kéo bừa một người ra lại có dây mơ rễ ma với huân quý, tông thất."
Vân Sơ chỉ Ôn Nhu:" Bằng vào lá gan này của các ngươi mà muốn bảo vệ Trường An à? Nếu chút căn trả này mà họ cũng không đỡ nổi, bằng cái gì muốn lão tử xung phong hãm trận cho họ? Muốn dùng hổ thì nên biết tính hổ, đó là để lại đống xương tàn trên đất."
Ôn Nhu thở dài:" Hà tất làm thế?"
Vân Sơ nghiêm túc đáp:" Ta chỉ làm một việc chính xác mà thôi, tuân theo đúng luật pháp Đại Đường. Ta hỏi ngươi, tiền lương huyện Vạn Niên nên đặt toàn bộ trong kho huyện phải không?"
Ôn Nhu gật đầu:" Tất nhiên là thế."
"Danh sách phủ binh miễn thuế có nên đúng với số lượng thực tế không?"
Ôn Nhu muốn nói gì, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Tiền trợ cấp cho bách tính có cần đòi lại dùng cho bách tính không?”
Ôn Nhu có thể nói không à? Yếu ớt gật đầu.
"Nếu mọi việc ta làm là chính xác, ngươi còn ở đây lải nhải cái gì?"
Ôn Nhu nhìn thẳng vào Vân Sơ:" Ta chỉ muốn tranh thủ lúc ngươi đang đắc ý, nhớ kỹ bộ dạng của ngươi, tránh tương lai ngươi bị người ta ngũ ma phanh thây, ta chỉ nhớ ngươi thảm hại thế nào."
“Thế thì nhìn cho kỹ đi, nhìn cho quen đi, các ngươi sẽ còn phải thấy cái mặt này nhiều đấy.”
Vân Sơ tiếp tục ăn, tiền còn thiếu nhiều lắm, hôm nay y ở lại quan thự không định về, chẳng buồn hỏi kẻ nào nhanh chân cầu tới tuần thành ngự sử, y ghét đám người Đường ở chỗ nghĩ quá nhiều, làm quá ít.
Thương Ưởng ngũ mã phân thây là vì ông ta cải cách đụng tới lợi ích của quyền quý, hoàng tộc. Bằng vào cái gì mà mình bị ngũ mã phân thây chứ, chẳng qua là việc mà quan viên phải làm tốt, dù đụng tới lợi lộc vài người, nhưng cũng chỉ là lợi ích không công khai được, không động tới gốc rễ của người ta.
Nếu ngày nào đó Vân Sơ phát động cách mạng dân chủ, thế mới cho đám quyền quý lý do ngũ mã phân thây. Còn điều giờ y đang làm là an toàn, huân quý thực sự có kiến thức sẽ ủng hộ y.
Theo đúng kế hoạch định trước, Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt dẫn Trương Giản Chi tới phủ an quốc công.
Chuyện Vân Sơ làm ở huyện Vạn Niên khiến Anh công đang nghe kế hoạch của Trương Giản Chi có chút không yên lòng, Bùi Hành Kiệm cũng vậy, chỉ Tô Định Phương vẫn nghe rất cẩn thận, sau đó kéo thư sinh này sang bên trò chuyện kỹ hơn.
"Ta nghe nói huyện Vạn Niên của ngươi có người tự sát rồi à?" Lý Tích ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, gương mặt không rõ hỉ nộ, ông ta chẳng cần phải cố tình nghe ngóng, việc Vân Sơ làm thời gian qua khiến cả Trường An chấn động, một huyện úy thất phẩm mà khiến đường cãi nhau suốt nửa ngày trời:
Có thể nói cả Trường An giờ chỉ cần là người tin tức linh thông một chút là không thể không biết tới cái danh huyện úy máu lạnh.
Vân Sơ bình tĩnh gật đầu: "Tự sát hai người, một không bù được khoản thiếu hụt 170 quan, một báo bớt 17 phủ binh, chiếm đoạt lợi ích những phủ binh được nhận."
"Nghe nói ngươi còn muốn bán thê nhi của họ?"
"Vâng, chỉ là hai tên khốn kiếp kia trước khi tự sát đã để gia quyến bỏ chạy, đem theo toàn bộ tài sản, vãn bối đã ra văn thư hải bộ, phát động người bất lương đi tìm, chắc không mất bao lâu."
Lý Tích nhích mông, nhìn sắc mặt Vân Sơ thì y không định thỏa hiệp:" Dù gì người cũng đã chết, không có khả năng tha thứ sao? Làm thế ảnh hưởng tới danh tiếng của ngươi."
Vân Sơ lắc đầu:" Không chỉ như thế, vãn bối còn treo xác hai tên tham quan ô lại đó ở chọ Đông, một nơi vắng vẻ, để ruồi nhặng sinh giòi trên thân thể chúng. Chúng hi vọng người nhà chúng nửa đêm tới trộm xác, như thế khỏi phải bắt thân thích không liên quan, cũng tiện truy khoản tiền còn thiếu."
"Trộm xác ở Đại Đường ta thuộc về tình thân, không phạm tội."
"Tham ô tiền tài của huyện nha thì không gì có thể tha thứ được, nếu bọn chúng chấp nhận đền bù đủ số thiếu, vãn bối vui vẻ tha cho già trẻ lớn bé trong nhà, cũng chẳng thèm xử trí người tới trộm xác."
Lý Tích hít sâu một hơi:" Nói tóm lại, ngươi chỉ cần tiền phải không?"
Vân Sơ khẳng định chắc nịch:" Đúng, chi cần tiền thôi, chúng phải trả tiền, nếu không dù có chết thì nợ cũng không mất."
Lý Tích im lặng một lúc, thời gian qua người tìm tới ông ta khóc lóc không phải ít, cân nhắc một lúc nói: "Chết vài người có hiệu quả giết một dọa trăm, chết thì cũng chết, chết rồi ngươi vẫn không bỏ qua, vậy thì cả đời này ngươi đừng có chút sai sót nào về tiền tài, nếu không người ta sẽ dùng cách tương tự đối phó với ngươi. Ngay cả lão phu cũng không thể nói gì."
Vân Sơ mỉm cười tự tin: "Vãn bối khi tra sổ không tham ô một văn tiền của bách tính, nói một câu không Anh công cười, vãn bối bây giờ có rất nhiều tiền, hai đời chẳng tiêu hết. Ngài nói xem, việc gì phải đi tham ô những khoản tiền trái lương tâm!"