Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 267 - Q2 - Chương 048: Về Nhà Rồi.

Q2 - Chương 048: Về nhà rồi. Q2 - Chương 048: Về nhà rồi.

Đại sảnh trung môn phủ Anh Quốc công chìa làm hai, một bên bàn kế hoạch Thổ Cốc Hồn, một bên Lý Tích và Vân Sơ trò chuyện, chỉ là phía bên kia, Địch Nhân Kiệt và Bùi Hành Kiệm chẳng mấy chú ý, ánh mắt liền tục nhìn sang phía hai người kia.

"Ha ha ha, lão phu thấy qua vô số anh hùng hảo hán, nguyện vọng lớn nhất của họ là lập công dựng nghiệp, không ngờ rằng cuối cùng họ chết bởi hai chữ tham lam."

"Hầu Quân Tập là thống soái kiêu dũng thiện chiến nhất, nhưng khi phá Cao Xương, vì tham ô mà bị thái tông cho vào ngục. Ông ta cho rằng mình không có lỗi, thái tông chuyện bé xé ra to, nhắm vào ông ta, chèn ép ông ta, cuối cùng đi vào con đường khiến người ta tiếc nuối." Lý Tích khẽ buông tiếng thở dài:” Ngươi có thể nói chắc chắn như vậy vì ngươi chưa đối diện với cám dỗ thực sự mà thôi.”

Vân Sơ tự nhiên nói:" Hầu Quân Tập ngã xuống ở Cao Xương vì ông ta cho rằng không bao giờ gặp kho tàng nào lớn hơn nữa, nảy lòng tham là chuyện đương nhiên."

"Vãn bối thì khác, vãn bối luôn cho rằng, thứ kiếm được hơn là ở ngày mai, ngày kia, việc gì phải lấy thứ tiền không nên lấy."

Lý Tích cười ha hả:" Người trẻ tuổi vô vị, người trẻ tuổi vô vị, ha ha ha, nói chuyện với ngươi, lão phu còn thấy bản thân trẻ ra. Ha ha ha, rót rượu cho lão phu, lúc này mà không uống thì phí."

Một người trẻ tuổi lưng hùm vai gấu ôm vào rượu đi vào, người này nhiều tuổi hơn Vân Sơ một chút, Lý Tích nhìn với ánh mắt ghét bỏ, thậm chí không bảo hắn mở vò rượu, cứ thế giao cho Vân Sơ rồi đuổi hắn ra ngoài.

Không có cốc, chén gì cả, Vân Sơ đưa Lý Tích uống trước.

Lý Tích uống một ngụm đưa vò rượu cho Vân Sơ:" Đừng tiếp xúc với hắn, tên tiểu tử này muốn giết ta."

"Nếu đã thế Anh công sao không giết đi, còn để lại làm gì cho thành họa?" Vân Sơ ngạc nhiên:

"Hắn là trưởng tôn của ta, nhưng ta biết kẻ phá nhà ta ắt là kẻ này."

"Khi hắn mười tám tuổi, lão phu bảo hắn vào rừng đuổi dã thú, sau đó phóng hỏa đốt rừng, hi vọng có thể giết chết hắn."

"Không ngờ hắn giết ngựa, khoét rỗng bụng, nấp vào, khi lửa nhỏ đi, ai ai cũng nghi là hắn chết cháy rồi, cuối cùng hắn toàn thân máu tươi từ khu rừng cháy rụi trở về."

“Lão phu lấy hết dũng khí mới ra tay được một lần, hắn đã không chết, ta không thể làm lần nữa.”

"Vân Sơ, nếu có cơ hội, giúp ta giết hắn, lão phu cảm kích vô cùng."

Vân Sơ nghe vậy là biết người đó là ai rồi, lúc này đối diện với Lý Tích có hơi sợ hãi, vì Lý Kính Nghiệp sau này sẽ tạo phản ở Dương Châu, khiến cả nhà Lý Tích bị đồ sát sạch sẽ, ngàn đời không trở mình được.

Chuyện này y biết không có gì lạ, vì đây là đoạn lịch sử nổi tiếng, thậm chí còn nhớ vài câu trong "Thảo Vũ Hịch Văn" của Lý Kính Nghiệp.

Nhưng Lý Tích làm sao biết tôn tử của ông ta sẽ hai chết cả nhà? Người khác phó thác con cháu cho người có năng lực chiếu cố, hi vọng con cháu mình sống tốt. Lý Tích lại hi vọng Vân Sơ giết chết đứa trưởng tôn này.

Ánh mắt Vân Sơ dừng ở trên người Lý Kính Nghiệp đứng ở cửa, Lý Tích khe khẽ gật đầu.

Lúc này Trương Giản Chi, Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm thảo luận chuyện Thổ Cốc Hồn rất hăng, cả Địch Nhân Kiệt cũng tham gia vào lập kế hoạch từng hạng mục. Vân Sơ thấy chuyện này không còn liên quan gì tới mình, chỉ cần đợi hưởng thành quả là được, vì thế cáo từ.

Sắp rời khỏi phủ Anh quốc công thì một giọng nói trầm vang truyền tới:" Vân huynh xin lưu bước."

Vân Sơ thở dài dừng bước, chắp tay với Lý Kính Nghiệp:" Kính Nghiệp huynh."

Lý Kính Nghiệp tới trước Vân Sơ:" Gia tổ tuổi đã cao, mỗi khi uống rượu thường nói linh tinh, Vân huynh chớ trách."

Vân Sơ quan sát cái tên vì sự ích kỷ của bản thân đưa cả nhà vào phần mộ này, phải nói người ta tướng mạo cực đẹp, mắt sao mày kiếm, mũi thẳng cằm vuông, là một người khiến nam nhân căm ghét nữ nhân si dại.

"Anh quốc công cao cái thế, lão nhân gia nói gì, đám vãn bối chúng ta chỉ có thể nghe thôi." Vân Sơ mỉm cười:

Lý Kính Nghiệp cười to:" Đúng là thế, mấy hôm nay nghe ngoài kia bàn tán xôn xao, nói Vân huynh đã chấp chưởng huyện Vạn Niên."

"Chỉ là huyện úy nho nhỏ, bên trên có huyện lệnh, huyện thừa, đâu thể nói chấp chưởng."

"Tiểu đệ này nhàn rối ở nhà, nếu có thể muốn đi theo Vân huynh xem có được không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không ổn."

Lý Kính Nghiệp không ngờ Vân Sơ trả lời thẳng thừng như thế, mặt sầm xuống:" Không được sao?"

Vân Sơ bật cười chỉ đám người vẫn đang tranh luận trong phòng:" Bọn họ bàn tính chuyến đi Thổ Cốc Hồn, đó mới là nơi cần tới tráng sĩ thực sư. Vì sao Lý huynh không tham gia với họ mà theo ta xử lý văn thư không bao giờ hết làm gì?"

Lý Kính Nghiệp mắt sáng lên, thi lễ với Vân Sơ rồi vào phòng.

Sắp cuối tháng tám rồi, Vân Sơ muốn tới thăm nhà Ngu Tu Dung ở gần phủ Lý Tích.

Con ngựa mận chín đã vô cùng quen thuộc con đường này, không cần điều khiển, nó tự lọc cọc chạy tới nhà Ngu Tu Dung. Tôn ma ma không có răng đang ăn kẹo mạch nha.

Đây là thứ đồ tốt, sau khi phường Tấn Xương bị mưa lớn năm ngoái, lúa mạch ngâm nước mọc mầm, vốn mang ý nghĩ giảm thiểu chút tổn thất chút nào hay chút ấy, làm bừa làm bậy, thế nào thành mạch nha, được cả Trường An yêu thích.

Lão nhân không răng, Vân Sơ lấy trong túi đeo bên ngựa một gói đường cho Tôn ma ma, bà già vui vẻ mắt cong vút.

Nhà ở phường Tân Xương gạch đen ngói đen, mái nhà kiểu ngọn núi, đều tăm tắp, rất có có phong cách. Còn nhà của Ngu Tu Dung thì chẳng có chút đặc điểm gì cả, coi như là còn sạch sẽ, vì một bên còn có vài gian nhà bị cháy rụi.

Trong viện tử thứ duy nhất làm người ta chú ý là cây thạch lựu cực lớn, lúc này thạch đã kết trái quả to bằng nắm đấm, mặc dù chưa chín, nhưng trái quả trĩu rịt, nhìn thích mắt vô cùng.

Ầ sai rồi, còn có cả mỹ nhân nữa, Vân Sơ vừa bước vào, liền thấy Ngu Tu Dung đang khom lưng đứng ở góc sân, nàng mặc cái tạp dề nhỏ, dưới là váy màu xanh lơ, lớp vải lót bên trong đã sờn, trên đầu quấn một chiếc khăn nhỏ, trên chiếc eo giắt một cái gàu nhỏ, giống như nông phụ bình thường.

Nàng lúi húi đứng trước bờ giậu be bé quây lại thành một khu vực nhỏ, mấy con gà con vịt đang nhàn hạ lang thang trong sân.

Tựa hồ như cảm nhận được có người đang nhìn liền đứng thẳng lên, nở nụ cười nhẹ nhàng, bóng tà dương chiếu xuống toàn cổ thành hùng vĩ, cũng chiếu xuống người nàng, khiến cho thân thể nàng như được phủ một lớp viền màu vàng.

Thoáng chốc ấy Vân Sơ nhìn tới ngây người, bốn mắt nhìn nhau, sóng lòng nhộn nhạo, bên cạnh mấy con gà kêu chiếp chiếp, tí tách tiếng cúi cháy trong bếp, lòng dâng lên cảm giác cảm giác: Về nhà rồi.

Bình Luận (0)
Comment