Chuyện yêu đương ở Đại Đường này chỉ có thể tóm gọn lại bằng hai chữ “buồn tẻ”, nếu chẳng phải trong nhà đều không có trưởng bối, Vân Sơ chẳng thể gặp Ngu Tu Dung thế này, bởi thế tuy giữa hai người chẳng hề có câu chuyện kinh tâm động phách gì, song Vân Sơ đã hài lòng lắm rồi.
"Cây này do tổ phụ thiếp trồng, vốn nghĩ rằng sau khi trồng thạch lựu sẽ khiến trong nhà nhiều phúc nhiều lộc, con cháu đầy nhà, sinh sôi nảy nở, không ngờ tới thiếp thành tuyệt hộ. Lang quân, để thiếp ăn một mùa nữa, rồi chặt đi." Ngu Tu Dung thấy Vân Sơ đứng nhìn cây lựu trĩu quá thì đi tới, giọng buồn buồn:
Vân Sơ quay sang: "Ta vừa mới nghe một lão nhân nói, tôn tử của ông ấy tương lai ắt hủy gia tộc ông ta vất vả gây dựng hủy trong sớm tôi. Ta hỏi ông ta, sao không giết hắn?"
"Ông ta giết một lần rồi, không giết được, nên không ra tay được nữa."
"Thứ họa hại như thế mà người ta còn giữ lại, thế thì một cây thạch lựu có là gì?"
Ngu Tu Dung nghe Vân Sơ nói thế, lòng ngọt ngào, dựa người vào lưng y làm nũng:" Ảnh hưởng tới con cháu."
Vân Sơ hừ lạnh:" Ảnh hưởng tới con cháu không phải cái cây này, muốn con đàn cháu đống, thì phải xem ta có chăm chỉ không, nếu ta miệt mài cày cấy, dù là một cái cây khô cũng ra đầy quả."
Vừa nói vừa vòng tay ra sau ôm lấy mông Ngu Du Dung, cảm giác tốt tới giật mình, vóc dáng tốt thế này mà bị váy áo thùng thình của nàng chà đạp mất rồi.
Ngu Tu Dung cố nén xấu hổ, để tay Vân Sơ làm xằng làm bậy trên mông mình, khi hơi thở nàng trở nên gấp gáp đột nhiên thấy không phải chỉ có một cái tay đặt lên mông mình, mà là hai. Nàng mở mắt nhìn xuống, một cái tay khác của Vân Sơ đang nắm tay mình mà.
"Á!" Ngu Tu Dung hoảng sợ hét lên đẩy mạnh Vân Sơ ra:
Vân Sơ cũng giật nảy mình suýt ngã, quay vội lại nhìn phát hiện ra Vân Na đang thò tay ra, ngô nghê hỏi:" Ca ca, huynh sờ mông Tu Dung tỷ tỷ làm gì?"
Vân Sơ uất hận trào dâng, ngựa mặt lên trời từ từ nuốt ngược vào bụng:" Muội ở đây làm gì?"
"Làm gì, Tu Dung tỷ tỷ sắp xuất giá rồi, phải đem kim tuyến thêu lên giá y, một mình tỷ ấy làm không xuể, muội và Công Tôn tỷ tới giúp." Vân Na tay chống hông ưỡn ngực tự tin nói:
"Muội biết thêu à?" Vân Sơ giơ chân lên chỉ đôi giày có thể gọi là tệ hại nhất thiên hạ lên:
Giày không phân trái phải đã đành, dù sao người Đường đều đi như thế, một to một bé thì Vân Sơ cũng nhịn luôn, nghe đâu chân con người không đều. Trong hài còn có nút thắt thành cục lớn, không sao, cho thêm đệm vào vẫn đi được.
Vấn đề là trên giày lại thêu hai con vịt vàng béo múp, nghe nói một con tên là uyên, một con tên là ương.
Vân Na mắt đảo sang chỗ khác, tay vỗ mông mình vài cái:" Ca ca, có gì đặc biệt đâu, to hơn của muội chút thôi mà."
Ngu Tu Dung sắp nhảy giếng tự tử rồi, Công Tôn Đại Nương dựa vào tường sắp cười tới đứt hơi nãy giờ không nói được lời nào, Vân Sơ chỉ còn biết thở dài, trả lời một câu kinh điển:" Lớn lên muội sẽ biết."
Một màn ướt át như thế mà bị Vân Na phá hỏng mất rồi, không ở lại nổi nhà Ngu Tu Dung nữa, nếu không nàng chết mất. Thôi nương tử hay khuyến cáo Vân Sơ, đã nhìn ba năm rồi, ngại gì nhịn thêm một tháng, đợi tới 12 tháng 9, khi đó phu phụ hợp hoan mới được thiên địa chúc phúc.
Hôn nhân không được chúc phúc, thiên địa nhân không chu toàn, không thể gọi là nhân duyên tốt.
Trên đường về Vân Sơ cố ý đi vào những con đường nhỏ, chỉ cần y đi một đoạn, trên tường phường sẽ xuất hiện một cái đầu chào hỏi.
Để người bất lương tản ra bảo hộ các phường thị là lệnh hôm qua Vân Sơ mới đưa ra. Trước kia huyện Vạn Niên quá ít người bất lương, lần này Vân Sơ có tiền rồi, chiêu mộ liền một lúc 500 người bất lương.
Bình quân mỗi phường có 8 người.
Số người bất lương còn lại đều là tinh nhuệ, bọn họ theo Trương Giáp đã thăng lên bộ đầu, phụ trách du kích.
Chỉ cần phường thị nào xuất hiện vấn đề, bọn họ có thể liên hệ với nhau qua một loại còi, các phường truyền nhau, khoảnh khắc có thể tới tai bộ đầu Trương Giáp ở chọ Đông. Sau đó căn cứ vào biến hóa của tiếng còi mà biết nơi nào xảy ra vấn đề, toàn quân bao vây.
Người bất lương bây giờ khác trước kia, bọn họ có lương thưởng cố định, tuy không nhiều, nhưng ở Trường An này nuôi một nhà ba người không thành vấn đề.
Càng khỏi nói khi mua đồ, bọn họ chỉ mua giá gốc, khiến thân phận người bất lương tức thì được ưa chuộng.
Tất nhiên rồi thì không thể cưỡng đoạt chèn ép nữa, điểm này Vân Sơ trông coi rất nghiêm, phát hiện ra một cái, không phải chặt chân chặt tay mà qua được.
Cho dù là thế, mọi người vẫn đầy hứng thú gia nhập vào hàng ngũ người bất lương, mặc dù người bất lương không được cả tính là quan chức gì, vẫn không ngăn được người Đường muốn đóng vai quan nhân.
Dọc đường gặp không ít kim ngô vệ, bọn họ cùng bộ khoái, nha dịch, người bất lương chính là người tuần đêm của tòa thành này.
Trải qua một ngày đem phơi, hai cỗ thi thể treo ở bên ao hoa sen chợ Đông đã bắt đầu bốc mùi thối rồi.
Người đầu tiên treo cổ chính là truân giám Phùng Trung mà các đồng liêu đều cho là người thật thà bổn phận. Đúng, chính là ông ta, một mình tham ô 200 trên 300 quan huyện Vạn Niên dùng để xử lý đất bị nhiễm phèn. Ông ta mang về 30 quan, hi vọng Vân Sơ nể tình ông ta thường ngày bổn phận thật thà, tha cho ông ta một lần.
Vân Sơ không đồng ý, nhưng cho ông ta một ngày phải bù lại khoản tiền thiếu, nếu không xét nhà, bát vợ con ông ta.
Ngay trong đêm hôm đó, Phùng Trung treo cổ tự tử trong phòng làm việc, treo cổ cùng ông ta còn có Triệu Tam Lang phụ trách phát tiền trợ cấp cho phủ binh, hắn ta tham ô tiền quan phủ hỗ trợ mua chiến mã cho phủ binh, tổng cộng 130 quan.
Hai chuyện này đều xảy ra vào từ tháng 3 tới tháng 5 năm nay, Vân Sơ không tin bọn chúng đã tiêu pha sạch khoản tiền lớn như vậy.
Chỉ cần chúng bù đắp lại được, Vân Sơ không tính toán sai lầm cũ, không ngờ chúng và người nhà bọn chúng coi tiền quý hơn mạng.
Thực sự nghĩ không thông hai kẻ đó nghĩ gì, quan viên, tư lại tham ô phạm pháp sẽ bị tước đoạt hết ruộng vĩnh nghiệp, ruộng khẩu phân, đồng thời thân phận từ lương gia tử biến thành tiện dân không nhà không đất. Vân Sơ đứng bên ao sen, lúc này sen đã tàn, từng cuống xanh ngắt đội đài sen, lắc lư trong gió đêm cùng hai cái xác trông có vài phần kinh dị.