Vân Sơ đi qua chợ Đông vắng tanh vắng ngắt, Vân Sơ cưỡi ngựa vào quan thự.
Trịnh huyện lệnh hôm qua bị bệnh không tới, Hoàng huyện thừa hôm qua ngã ngựa bị gãy chân, nay trong huyện nha chỉ có Vân Sơ và Tiền chủ bạ chủ trì công việc.
Trương Giáp không biết tìm đâu ra một cái áp gia mặc ở thân trên, trông cũng tăng thêm không ít uy vũ, cùng hai người bất lương tẽ đài sen ăn, cùng trông coi thi thể.
"Vẫn chưa có người tới trộm xác à?" Vân Sơ hỏi:
Trương Giáp vội bỏ đài sen xuống đáp:" Chưa ạ, theo ý tiểu nhân, người nhà Phùng Trung nhất định đã về thục, tiểu nhân phái bộ khoái cưỡi ngựa tới Bao Tà Đạo, nếu tiểu nhân đoán không sai, ba ngày sẽ có tin."
"Còn về phần Triệu Tam Lang thì rất phiền, kẻ ngày cưới một thanh lâu nữ tử làm thê tử, loại này chỉ biết tiền, tới nhà nam nhân nào đó nấp đi, khó mà truy lùng được."
"Tiểu nhân giờ không hi vọng tám được nữ tử thanh lâu đó, chỉ hi vọng con cái hắn đừng bị ả bán mất. Cho nên hôm nay tiểu nhân chủ yếu tra đám nhân nha tử ( buôn người), cảnh cáo chúng, phàm có chuyện mua bán tiểu nhi nữ, phải cho bọn tiểu nhân xem trước."
Vân Giơ tán thưởng:" Khá lắm, đã có vài phần khí thế của bộ đầu rồi, tiếp tục phấn đấu, đợi nơi này yên ổn rồi, ta sẽ khiếm cho ngươi bộ giáp lai lịch tử tế để mặc."
Trương Giáp cười hì hì tạ ơn.
Vân Sơ về tới quan thự của mình, phát hiện ra Ôn Nhu chưa đi, trước mặt hắn là hai chồng văn thư chất thành đống, che mất thân hình gày gò của hắn.
"Sao vẫn chưa về?"
Ôn Nhu nghiêng đầu ra nhìn Vân Sơ đáp:" Người khác quên ăn quên ngủ, trơ trọi trong gió vì mỹ nhân, chỉ có Ôn Nhu ta ăn không ngon ngủ không yên vì một nam nhân."
Vân Sơ cười to:" Ngươi muốn tìm cái gì trong số văn thư đó."
Ôn Nhu vỗ chồng giấy dày, vặn người:" Tất nhiên tìm ra thứ để ta có thể tấu báo. Cách làm việc của ngươi quá dã man thô bạo. Con mẹ nó đây không phải Tây Vực mà là kinh kỳ trọng địa của Đại Đường. Nên nhớ ân sư Lý Nghĩa Phù của ngươi lôi một mỹ nhân tội tù trong ngục lên giường, vậy mà thiếu chút nữa xảy ra vấn đề, nếu không có bệ hạ giúp, thì giờ ông ta đi Lĩnh Nam nuôi muỗi rồi."
"Nếu như chỗ này đã có người chết, phải tìm ra chứng cứ chứng minh những kẻ đó chết là do luật pháp, không phải do cá nhân. Vì theo lý mà nói, chỉ có bệ hạ và luật pháp giết người mới đúng yêu cầu đạo đức, còn lại là phạm pháp."
Vân Sơ không phản đối, chuyên môn của người ta:" Ngươi tìm ra chưa?"
Ôn Nhu gằn giọng:" Tìm được rồi, có điều ta còn tìm thấy nhiều chuyện liên quan tới huyện lệnh, huyện thừa và chủ bạ, đã chỉnh lý thành sách. Nếu ngươi cần, ta giúp ngươi đưa lên."
Vân Sơ phất tay:" Giờ chưa tới lúc đụng tới ba người đó, đợi thêm đã, nếu bọn họ dám nhảy ra, ta giết cả luôn, không cho chúng chút cơ hội trở mình nào hết."
"Tên huyện lệnh họ Trịnh này nếu ngươi không cần thì cho ta, ta muốn luyện tay. Lão tử xuất sơn, bất kể thế nào cũng phải kiếm quan ngũ phẩm tế cờ mới được."
Hành vi tàn bạo, dã mãn, ngang ngược của Vân Sơ rõ ràng đã kích thích thú tính của Ôn Nhu. Đó là một chuyện rất khó nói rõ ràng, giống như một con sư tử nhìn thấy con sư tử khác cắn ngựa vằn, răng nó cũng thấy ngứa ngáy.
Xem ra Trịnh huyện lệnh đã thành công khơi lên hứng thú đi săn của hắn rồi.
Con ngựa vằn Trịnh huyện lệnh có thoát khỏi móng vuốt của Ôn Nhu hay không, Vân Sơ không bận tâm.
Vì y thấy Ôn Nhu không giống một con sư tử, mà giống con lợn lòi, gia thế chói mắt của hắn chính là khải giáp trên người, rõ ràng có thể hoành hành ngang ngược lại cẩn thận như một con hạn thát.
Địch Nhân Kiệt thì khác, tên đó hiện là một con sư tử vừa mới trưởng thành, sau khi xé nát huyện Trường An, hiện là lúc hưởng thụ thời khắc an nhàn sau khi ăn no.
Hai người lúc này cùng đưa mắt tiễn Trương Giản Chi suất lĩnh thương đội đi về phía tây, mỗi người đều tràn ngập mong đợi vào bọn họ.
Anh công không tới cổng thành tiễn chân, ông ta ngồi trên cổng thành, gió tây lất phất thổi mái tóc bạc trắng của ông ta rụng xuống một lọn, bay đi theo gió, già nua như tòa thành Trường An này.
Lý Kính Nghiệp đứng trong đám bộ khúc, kỳ thực mọi người đều nhìn thấy, nhưng không ai chỉ ra, càng không ai ngăn cản hắn đi về phía tây nạp mạng.
Người đi tiễn biệt đều trang nghiêm, đều cảm thấy đây là một chuyện rất lớn, rất trọng yếu. Ai ai cũng mong bọn họ có thể kiến lập công tích như Vương Huyền Sách làm được ở Tây Vực.
Chỉ có Vân Sơ nghĩ khác, tuy Vương Huyền Sách một mình diệt quốc, Tịch Quân Mãi bách kỵ phá vạn kỵ đã là đỉnh cao năng lực cá nhân của người Đường, y vẫn thấy chuyện này còn có không gian tiến bộ.
Nếu như người Thổ Cốc Hồn không tiếp nhận loại bóc lột ôn như của đám Trương Giản Chi, y sẽ tổ chức đám vong mạng ở thành Trường An, treo thưởng cao, để họ tới Thổ Cốc Hồn bắt cóc, tống tiền.
So với kế hoạch A mà đám Trương Giản Chi đang chấp hành có tính không xác định, Vân Sơ đánh giá cao kế hoạch B của mình hơn.
Kỳ thực sau khi có tiền, Vân Sơ luôn muốn lập ra một công hội săn tiền thưởng, bản thân làm ông chủ lớn, để đám phủ binh cùng hung cực ác thoái dịch của Đại Đường, rồi đám mã tặc, cường đạo hung ác nhất, dựa theo chỉ điểm của y đi khắp thế giới sưu tầm bất kỳ món đồ tốt nào y thích.
Vân Sơ tin rằng, chỉ cần y cấp đủ tiền, bọn họ dám làm bất kỳ việc gì, kể cả những việc có đi không có về.
Khắp Đại Đường này, có thừa những người như Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng, vì đời sau mà không chút do dự xông vào hàng vạn kẻ địch. Cũng có thừa người vì đời sau mà thà tự sát cũng phải giữ lấy tiền tài như Phùng Trung, Triệu Tam Lang.
Đối với bọn họ mà nói, mạng sống của bản thân không là gì, quan trọng là có để lại được gì cho trong nhà, cho con cái không?
Mỳ trộn dầu mà không có ớt thì mất đi linh hồn ... thù du cay đấy, nhưng chẳng thể thành trào lao chính, vì nó không có màu sắc, không có hương vị, lại còn độ cay không đủ.
Bây giờ nếu có người mang một quả ớt về, Vân Sơ nguyện bỏ ra 1000 quan tiền mua lấy.
Nếu bây giờ có người mang tới một bắp ngô, Vân Sơ nguyện bỏ một vạn quan tiền mua lấy.
Nếu bây giờ có người lấy ra được một củ khoai tây nảy mầm, hoặc củ khoai lang, vân Sơ nguyện dốc cả gia sản ra mua.
Đáng tiếc người Đường vẫn ngốc ơi là ngốc, mắt nhìn chằm chằm mảnh đất dưới chân, chẳng biết cái gì, hiểu biết của họ với thế giới còn chẳng rõ ràng bằng Sơn Hải Kinh.