Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 270 - Q2 - Chương 051: Mọi Việc Kết Thúc Rồi.

Q2 - Chương 051: Mọi việc kết thúc rồi. Q2 - Chương 051: Mọi việc kết thúc rồi.

Cho dù không có ớt, Địch Nhân Kiệt vẫn thích món mỳ trộn, hắn vừa mới ăn một bát to, không đói nữa, tên này giờ ăn ở Vân gia còn nhiều hơn ở nhà ăn. Nhất là sau khi đỗ tiến sĩ, hắn càng thích tới Vân gia, dù Vân Sơ không ở nhà, hắn vẫn tự nhiên như không vào bảo Tam Phì làm đồ ăn cho mình, đãi ngộ của hắn ở đây cực cao, chẳng ai coi hắn là người ngoài.

"Thăm dò ra giới hạn của đám lão già chưa?" Địch Nhân Kiệt ngồi xuống cái ghế tựa thoải mái của Vân gia, hỏi:

Vân Sơ trầm tư lắc đầu, cứ tưởng rằng y hành động ngang ngược, thô bạo như thế, sẽ khiến đám lão già sinh ra lo lắng, ra mặt cản trở hành vi lỗ mãng của mình.

Kết quả không!

Lý Tích nói, giết vài tư lại không là gì, Tô Định Phương nói y làm chưa đủ, phải quét sạch cả huyện Vạn Niên như gió mạnh quét lá, như thế mới có thể đợi mùa xuân vạn vật phục sinh, an bài một huyện Vạn Niên như ý muốn.

Lương Kiến Phương chê bai Trương Giáp vô dụng, nói trong số thuộc hạ của ông ta có người giỏi hình phạt, nếu cần sẽ lập tức chi viện.

Ngay cả Lý Nghĩa Phù cũng nói, hoặc là không làm, hoặc làm cho triệt để, dở dở dang dang là hành vi ngu xuẩn nhất.

Địch Nhân Kiệt nghe Vân Sơ thuật lại phản ứng các bên thì cau mày:" Thế thì phiền."

Vân Sơ thở dài:" Thì thế đó, đám lão già mưu đồ lớn lắm, chẳng biết họ tính dùng nhân vật nhỏ như ta vào việc gì nữa."

"Đã không thăm dò ra được vậy chúng ta nên ước thúc hành vi của mình, tránh rơi vào hố quá lớn không thử thoát ra, tới lúc đó làm quân cơ bị người ta vứt đi. Chúng ta còn trẻ, vẫn đợi được, đợi đám lão già chết hết thì chúng ta bước lên đài, không cần đớp mồi đám lão già đó nhả ra."

"Này, ngươi còn đồng song náo tài cán không, cỡ như Trương Giản Chi ấy."

"Hết rồi, thiếu niên tài tuấn ở Trường An chỉ còn ta với ngươi thôi." Địch Nhân Kiệt nói không ngượng mồm:

Vân Sơ gật gù, y cũng nghĩ thế đấy ....

Thi thể của Phùng Trung, Triệu Tam Lang đã phơi tới ngày thứ tư, phía dưới tụ tập một đám hoa ngư không chịu đi, đợi món ngon rơi xuống.

"Hiện tiền cất trong kho tiền huyện đã có 7223 quan 122 tiền, nhiều nhất từ khi thành lập huyện tới nay. Kho lương đã có 4154 đảm ..."

Vân Sơ nghe Ngô hộ tào báo cáo xong rút một văn thư trong chồng dày, đưa Ngô hộ tào:" Mùa hè mưa lớn làm hỏng rất nhiều đường xá, bất lợi bách tính, thương cổ qua lại, ta đã phê duyệt văn thư, tiền lương đã cấp, lập tức chiêu mộ dân phu tu sửa."

Ngô hộ tào nhận văn thư cẩn thận hỏi:" Trưng dụng lao dịch ạ?"

Vân Sơ lắc đầu:" Lấy nửa giá thuê dân phu nhàn tản, coi như lao dịch, dân phu công trường ngày ba bữa."

Ngô hộ tào khom người nói:" Như thế nhất định có dân phu ùn ùn kéo tới."

Vân Sơ lại lấy ra văn thư nữa:" Hơn 3000 mẫu đất Cáp Mô Lăng nhiễm phèn, truân giám đề xuất phương án dẫn nước rửa phèn, chi phí 300 quan, bị tên chó mà Phùng Trung tham ô 200, chỉ lấy lại được 30 quan, chút tiền này không làm được gì hết.”

"Ta cấp thêm 300 quan tổng cộng là 430 quan, trước khi nhập đông phải đào kênh, rửa ruộng ba lần, tiếp tục ngâm cả mùa đông, tới mùa xuân, trồng cây hấp thu phèn."

"Đồi đất ở Khúc Gian ba năm mà chưa đào nổi một thành, lệnh cho lý trưởng Khúc Giang lý tiếp tục mở lò gạch."

"Toàn bộ quan đấu của hộ tào hủy hết, dựa theo tiêu chuẩn hộ bộ, nghiêm khắc chế tạo lại quan đấu mới của huyện Vạn Niên. Khi thu thuế cấm dùng đấu lớn thu, đấu nhỏ xuất, không cho phép xuất hiện trò đá đấu, ai dám làm, ta chặt chân ..."

Đối diện với cả núi công tác Vân Sơ an bài, Ngô hộ tào chẳng những không buồn rầu, mà hoan hỉ từ đáy lòng.

Vì huyện úy đã bắt đầu an bài công vụ, tức là không truy tra chuyện cũ nữa, tảng đá lớn đè lên đầu tất cả mọi người trong huyện Vạn Niên đã biến mất.

Ngọn lửa đầu tiên của tân quan thượng nhiệm đã đốt xong, tin rằng mỗi người đều có thể thở phào.

Ngô hộ tào về tới phòng làm việc, ném chồng văn thư xuống bàn thấp, xúc động nói với với chư vị ngồi đó:" Huyện úy an bài công vụ rồi, văn thư ở đây, thuộc phần ai thì người cầm lấy mà làm đi."

Có vị run giọng hỏi:" Kết thúc rồi sao?"

Ngô hộ tào lau nước mắt gật mạnh đầu, rốt cuộc không kìm nổi mà bật khóc:" Kết thúc rồi!"

Tiếng khóc của Tôn hộ tào vừa vang lên, trong phòng làm việc của lục tào tức thì tiếng nghẹn ngào nối tiếp, thời gian qua, có lúc bọn họ tưởng sẽ chết hết ở nơi này.

"Làm việc cho tốt, những thứ tiền không nên cầm thì đừng cầm nữa, chư vị huynh đệ, tiểu đệ thực sự không muốn nhìn thấy thi thể ai bị người ta treo lên ao sen cho giòi gặm nữa đâu! Quả thảm! Quá thảm!"

Ở ao sen cách đó 200 bước chân, đây vốn là nơi các vị đồng liêu tụ tập uống rượu, thư giãn, nay chỉ có hai cố thi thể và ruồi nhặng, không ai muốn đi qua đó nữa.

Cuộc sống người khác vẫn tiếp tục.

Ngày 15 tháng 8, Trung Thu, vào ngày dỗ của Văn Đức Hoàng Hầu 18 tháng 7, hoàng đễ sẽ lại tới huyện Tấn Xương, lại lần nữa chuẩn bị tới.

Từ ngày 13 tháng 8, phường Tấn Xương đã đóng cổng phường, bắt đầu chỉnh đốn nội vụ, nghênh tiếp hoàng đế và Vũ chiêu nghi.

"Viên gạch này lỏng rồi, cậy lên trải cát đi, trải chắc vào, đừng để bệ hạ trượt chân."

"Cây trúc này mọc xiêu vẹo chướng mắt quá, tên khốn nào còn khắc cả câu chửi người ta lên đây? Chặt, chặt đi."

"Yêu Nương, nhớ nhé, ngày bệ hạ tới, ngươi phải đi qua khu rừng trúc này, phải đeo giỏ trúc lên, vải hé ra một chút, bệ hạ không hỏi thì đừng có quay đầu ... À, mặc bộ váy màu hồng của ngươi ấy."

"Hồ lão thất, lão tử nương của ngươi già rồi, không nhớ rõ việc, ngươi phải giúp họ, hai bọn họ tóc trắng râu trắng trông rất vui mắt, phải đứng ở cửa, khi bệ hạ đi qua thì thi lễ."

"Các quý nhân thích xem trò đó, nhớ, nhớ kỹ vào, hai lão nhân gia xuất hiện phải sạch sẽ, trước một ngày tới nhà tắm của Nhị Ngưu, kỳ cọ cho kỹ."

Giờ chuyện trong phòng đã không cần Vân Sơ phải nhọc công nữa, mất mấy năm cuối cùng cũng đã bồi dưỡng được khúc gỗ mục Lưu Nghĩa rồi, giờ ông ta lại là phường chính kiêm lý trưởng, có Vân Sơ làm chỗ dựa ở huyện nha, không lo ai vả mặt mình nữa, lưng ông ta ưỡn càng thẳng.

Thương nghiệp trong phường do Thôi nương tử quản hạt, dân sinh do Lưu Nghĩa quản hạt, hai người họ, một thì keo kiệt, một thì tham làm, thế mà lại làm phường Tấn Xương ngày một phồn vinh.

Lá rụng vớt dưới kênh nước lên, ném vào thùng gỗ chuyên để rác, Lưu Nghĩa rũ nước, định đi quanh phường một lượt.

Không biết bệ hạ sẽ đi đường nào, công tác chuẩn bị phải toàn diện.

Quan viên Hồng lư tự nói từ hai ngày trước rồi, bệ hạ muốn tham quan nhà ăn lớn, cho nên dù không có khách, khi bệ hạ tới, các trù tử trong nhà ăn lớn vẫn phải bê tất cả món ngon mới làm lên, cho hoàng đế và các quý nhân xem.

Bình Luận (0)
Comment